Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 208: Cự long đang nhìn anh ta chằm chằm 2

Lộ Dao nhìn tình trạng thê thảm của đại pháp sư chiêu hồn, lắc đầu. Ngược lại có hơi kinh ngạc, không ngờ Harold có thể thoát khỏi ma pháp ngưng đọng thời gian của pháp sư chiêu hồn.
Bé rồng đen cũng lợi hại thật.
Cô thở phào, nén cảm giác hồi hộp vừa rồi xuống, tiện thể cất xương ngón tay của Ma Thần vào, trong tay chỉ cầm một con dao nhỏ dùng để sửa móng, lắc đầu: "Tôi không sao."
Harold học theo dáng vẻ thường ngày của cô, nắm tay cô lên kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không, lại nhảy tới nhảy lui xung quanh cô, xác định thật sự không sao thì trái tim như sắp nhảy ra ngoài mới bình tĩnh lại.
Harold xông tới, cắt ngang Ambrose.
Ma pháp ngưng đọng thời gian tự động được giải trừ, cự long, ác ma, Slime và Nhân tộc cũng thức tỉnh lại.
Ambrose bị Harold đá một phát lên tường, đầu lâu bị vỡ một lỗ nhưng vẫn lăn qua muốn nói tiếp.
Một tiếng "răng rắc...", Ti Kim đứng trên nghiền nát xương cốt của anh ta, Tina cũng thong thả bước tới.
Clarissa nửa ác ma cầm một cây lưỡi hái thật to, lưỡi hái chạm xuống sàn nhà, khi kéo vang lên tiếng ken két khiến da đầu người ta tê dại.
Hối Hối và Eugenia phản ứng chậm hơn một chút, lúc bước tới cửa thì Ambrose đã bị đánh mấy trận rồi.
Ánh sáng màu đỏ trong hốc mắt của đại pháp sư chiêu hồn cứ chớp tắt, dáng vẻ như cuộc đời không còn gì để lưu luyến.
Lộ Dao thấy cũng tạm rồi, lên tiếng: "Dừng lại trước đã."
Đôi mắt Ti Kim híp thành một khe hở hẹp, giọng nói lạnh tanh: "Chủ tiệm không nhìn mấy cảnh này được, kéo tới núi hoang xử lý đi."
Đôi mắt đỏ của Tina có ánh sáng xẹt qua: "Hay ném cho giáo viên đi."
Trăm năm trước, có Nhân tộc gài bẫy cự long.
Hôm nay tới lượt Bất Tử tộc tự tìm đường chết, cứ tưởng mình có một thân xác bất tử thật à?
Clarissa nâng lưỡi hái khổng lồ lên gõ nhẹ xuống sàn, khóe môi nhếch lên cong cong: "Loại chuyện thu linh hồn này, thật ra tôi cũng làm được."
Hối Hối cau mày lại, giơ cái tay nhỏ nhắn đầy thịt lên: "Chít chít!"
Chỉ có sắc mặt Eugenia là tái nhợt, cảm thấy các đồng nghiệp không giống bình thường lắm.
Đầu lâu của Ambrose như quả bóng, bị cự long và ác ma đá tới đá lui.
Lúc có Nhân tộc tới tìm, rõ ràng đối phương chỉ nói muốn anh ta giải quyết một cửa tiệm nhỏ của Nhân tộc bình thường.
Sau khi chuyện này thành công, các loại pha lê và Diệu Tinh, các loại đá quý ma pháp và thảo dược quý giá trong tiệm sẽ thuộc hết về anh ta.
Ambrose muốn pha lê, do dự hồi lâu mới quyết định đi chuyến này.
Đáng lẽ ban đầu nên nghĩ tới chứ, sao mà bảo vật chỉ cự long mới tìm được lại xuất hiện trong một cửa tiệm nhỏ của Nhân tộc bình thường được?
Bây giờ trong lòng anh ta ngoài hối hận thì vẫn là hối hận.
Lộ Dao thở dài, lại lên tiếng: "Chuyện đó... Tôi rất thông cảm với mọi người, thật ra tôi cũng rất tức giận. Nhưng tôi cảm thấy loại tra tấn thân xác này không đáng là gì đối với Bất Tử tộc."
Ti Kim biết chủ tiệm hay có những suy nghĩ không giống người thường, dừng hành động lại: "Chủ tiệm muốn làm gì?"
Tina và Clarissa cũng dừng động tác, quay đầu nhìn sang Lộ Dao.
Ngay cả Ambrose cũng chậm rãi nghiêng đầu, trong hốc mắt trống trơn hiện lên thứ gì đó giống như cảm xúc mong đợi.
Cái nhìn của Nhân tộc luôn có hạn, cho dù đưa ra loại trừng phạt tàn khốc thế nào, thì chắc chắn cũng không đáng sợ bằng việc bị giao cho phụ huynh của cự long.
Lộ Dao dùng ngón tay chống cằm, nói thản nhiên: "Làm cho anh ta một bộ nail, là loại xu hướng mới nhất luôn. Nếu đến lúc đó còn chưa hả giận thì mọi người muốn xử lý thế nào cũng được, tôi sẽ không xen vào nữa."
Vì nhiệm vụ, cô đúng là vắt nát óc.
-
Ambrose mất một chút thời gian mới tụ tập lại được cơ thể, nhưng pháp bào màu đen vàng đã rách tung tóe từ lâu.
Anh ta không dám chê, cũng không dám lấy một bộ quần áo mới ra thay, khoác tạm cái áo choàng cũ, cố gắng tỏ vẻ đáng thương.
Ở trước mặt cự long mạnh mẽ, là pháp sư chiêu hồn cũng không thể không khuất phục.
Huống chi, còn có Nhân tộc cầm lưỡi hái Tử Thần trong tay kia.
Pháp sư chiêu hồn không biết làm nail là cái gì, chỉ là nghe theo ý chủ tiệm thì hình như đó là một loại trừng phạt vô cùng nhục nhã.
Anh ta ngồi trước bàn làm việc bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên phần xương đang để lộ, hơi hơi đau.
Ambrose không có quyền được lựa chọn kiểu dáng, vươn bàn tay chỉ còn xương cốt, không biết sẽ bị làm gì nữa, tâm trạng ủ dột.
Đã rất lâu rồi pháp sư chiêu hồn mạnh mẽ chưa phải rơi vào hoàn cảnh khó khăn thế này.
Cự long rình rập, anh ta không dám oán giận.
Đám người Tina thò qua, nhìn ngón tay trụi lủi chỉ có xương của Ambrose, hơi hoang mang.
Eugenia: "Anh ta không có móng tay, sao mà làm được?"
Tina: "Thì cứ mài thôi, dù sao cũng chỉ còn xương, dùng dao nhỏ khắc ra hình móng tay, có thể sơn màu lên là được."
Hối Hối: "Mài ra cũng xấu lắm, quá mỏng. Xương của anh ta cũng quá hẹp, không làm được kiểu gì."
Eugenia: "..."
Thường xuyên cảm thấy không hợp với đồng nghiệp vì không đủ biến thái.
Ambrose: "..."
Đám rồng này quá đáng thì thôi đi, đến một con Slime cũng kiêu ngạo thật, hu hu.
Lộ Dao: "... Làm móng giả đi, vẽ xong rồi dùng ma pháp trận cố định lên là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận