Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 166: Đại Tư tế Carlos 3

Anna và cụ Sid đã ở trong trấn Lục Bảo Thạch một khoảng thời gian, mấy hôm trước cụ Sid đã đi rồi, hôm nay cô ấy cũng chuẩn bị trở về thành phố Eunorton.
Trước khi rời đi, cô ấy muốn gặp Lộ Dao một lần.
Bước vào tiệm nail, trong tiệm có hai nữ sinh đang mặc đồng phục quen thuộc, bước chân Anna dừng lại.
Audrey đã làm xong nail, đứng dậy nhường chỗ, vừa hay ngẩng đầu thì thấy Anna, không thể tin được mà dụi mắt, kinh ngạc nói: “Anna Sid Lewis? Sao cậu lại ở đây?”
JoanBae nghe thấy cái tên quen thuộc, lập tức quay đầu lại: "Anna, là cậu thật sao!”
“Sao lại là các cậu?” Vẻ mặt Anna thì không tốt lắm, xoay người muốn rời đi.
Audrey, JoanBae và Anna là bạn cùng cấp, còn JoanBae và Anna lại là bạn cùng lớp.
Hai người từng được coi là hai ngôi sao thiên tài ở Học viện Ma Pháp Hoàng Gia, chỉ là một người là thiên tài cố gắng, một người là thiên tài có thiên phú vượt trội.
Audrey và JoanBae là bạn hồi nhỏ, thường nghe JoanBae nhắc tới Anna, nhưng trước đây hai người chưa từng gặp nhau.
Audrey chặn Anna lại: “Helena Kinclair vẫn luôn tìm cậu, sao cậu không quay về học viện?”
“Cô ta tìm tôi?” Anna trừng to mắt, dường như bị chọc cười.
Audrey gật đầu: "Đúng là Helena vẫn luôn tìm cậu, cô ta tuyên bố muốn đánh bại cậu trong lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường, để đoạt lấy huân chương “Tường Vi Bạc”.”
Dựa vào cô ta?
Anna rất muốn cười khinh, chợt có điều gì đó lóe lên trong đầu.
Rõ ràng Helena đã ở bên Eupatorium, cô cũng rời khỏi học viện như cô ta mong muốn, tại sao còn nói như vậy?
Có phải là cái bẫy không?
JoanBae không làm nail nữa, đi tới trước mặt Anna: "Cậu thật sự không muốn quay về học viện?”
Anna trầm mặc.
Đáy mắt JoanBae ánh lên tia thất vọng: “Người ta nói cậu là thiên phú kỳ tài, nhưng tớ biết cậu cũng cố gắng không kém phần tài năng đó. Cậu có tài hoa, lại còn cực kỳ cố gắng, tiền đồ chắc chắn rất rộng mở. Eupatorium Rui tính là cái quái gì? Đáng để cậu lãng phí đời mình như vậy sao?”
Anna khổ sở nói không nên lời, cuối cùng lựa chọn không không nói bất cứ điều gì, đẩy JoanBae ra, xoay người rời đi.
Không khí trong tiệm chợt trở nên áp lực, JoanBae đứng hồi lâu, xoay người xin lỗi Lộ Dao: "Xin lỗi bà chủ, hôm nay không có tâm trạng làm chuyện này. Em trả tiền trước, hôm khác em tới.”
Lộ Dao muốn nói không có tâm trạng thì có thể không làm, chưa bắt đầu cũng không cần trả tiền. JoanBae bỏ túi tiền lại, chạy thẳng ra ngoài.
Audrey vội vàng thanh toán hóa đơn, cầm túi tiền JoanBae đuổi theo.
Cửa hàng náo nhiệt yên tĩnh lại trong nháy mắt, có thể thấy khoảnh khắc này chuyển đổi quá nhanh, Hối Hối và Eugenia có chút luống cuống, Harold và Ti Kim cùng đẩy cửa đen ra, bước từ phòng nghiên cứu ra.
“Lộ Dao, có phải nên ăn cơm rồi không?” Giọng Harold mang theo chút khàn khàn do vừa mới tỉnh.
Lộ Dao đứng dậy: “Ừ, hai người chờ tôi một lát, tôi đi mua cơm.”
Cửa tiệm mở rồi khép, con ngươi Eugenia hơi co rụt lại.
Là ảo giác sao?
Bên ngoài cửa hàng dường như không phải là đường phố của thị trấn Lục Bảo Thạch.
Tư Kim và Harold chưa từng gặp Eugenia, hai người đĩnh đạc đi tới sô pha rồi ngồi xuống, không nói chuyện với Eugenia, mà nhìn về phía Hối Hối, đánh mắt hỏi: “Đây là ai?”
Hối Hối mở to đôi mắt trơn bóng, lễ phép lại ngây thơ trả lời: “Chít?”
Harold: “...”
Audrey cùng JoanBae dùng quyển trục truyền tống quay về thành phố Bulla Ibis thủ đô của Đế Quốc, lại ngồi xe ngựa từ quảng trường về học viện.
Các cô ấy xuống xe ở cửa Học viện Ma Pháp, chợt thấy cửa chính trải thảm đỏ, một đường kéo dài vào tận trong trường. Đại Viện trưởng cùng toàn bộ giáo viên đứng ở cửa, như đang chờ để nghênh đón một vị nhân vật lớn nào đó.
Tâm trạng JoanBae vẫn không tốt, định đi từ cửa hông vào, Audrey giữ chặt cô ấy, thấp giọng nói: “Tớ có dự cảm, Đại Viện trưởng và các thầy cô đang đợi đại nhân Carlos.”
JoanBae kinh ngạc không tin, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu biết? Đại nhân Carlos bận rộn như thế, lúc này đến học viện làm gì?”
Carlos - pháp sư Ma pháp Ánh Sáng số một Đế Quốc, cũng là Tư tế tối cao của Đế Quốc, từng là học viên của Học viện Ma Pháp Hoàng Gia.
Audrey thần bí nói: “Sắp kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường còn gì, nhân vật lớn có thể khiến các thầy cô toàn viện cúi người nghênh đón, ngoại trừ Bệ Hạ, cũng chỉ có đại nhân Carlos.”
Lúc hai người nói chuyện, một chiếc xe ngựa màu đỏ xa hoa đến cực điểm chậm rãi chạy tới, dừng ở cửa học viện.
Audrey và JoanBae cẩn thận thò đầu sau bức tượng đá ở bên cửa chính.
Cửa xe ngựa mở ra, người hầu cung kính đứng sang hai bên.
Người thanh niên tóc bạc cầm pháp trượng trong tay, chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Anh ta mặc một bộ pháp bào khảm vàng màu trắng bạc, tóc bạc đến eo, ở phía sau dùng một sợi dây vàng cột tóc lại.
Chỉ là chẳng biết vì sao, hai mắt anh ta nhắm chặt, sau khi xuống xe cũng vẫn không mở ra.
Nhưng anh ta đi đường không hề hoảng loạn, Đại Viện trưởng đi lên hành lễ, anh ta cũng kịp thời dừng bước, giống như có cảm ứng bình thường.
Người thanh niên tóc bạc được mọi người đón vào học viện, ngay cả bóng lưng cũng không thấy, Audrey còn thò đầu ra nhìn, ánh mắt cùng giọng nói đều mang theo tia hưng phấn: "Tớ không nói sai chứ? Đã bảo là đại nhân Carlos mà. Không hổ là Tường Vi Bạc của Đế Quốc, đẹp đến mức tớ không dám thở.”
JoanBae cũng có chút thất thần, khoảng cách có hơi xa, thực ra các cô không nhìn rõ dáng vẻ của Đại Tế tư.
Mà anh ta còn nhắm mắt lại, nhưng khí độ quanh thân anh ta tựa như Thánh quang, nhu hòa lại an ổn, khiến người ta vô thức muốn dựa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận