Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 408: Cơm lươn 2

Trong phòng bếp, Tạ Minh Hoa nấu mì.
Không biết là do mệt mỏi quá hay hoa mắt, hoặc là có cả hai mà lúc mở tủ gia vị tìm dầu ớt, anh ta không cầm chặt cái bát trong tay.
"Choang..." Một tiếng vang giòn dã, bát rơi xuống đất vỡ tan tành. Nước tương, giấm, nước hầm gà... Các loại gia vị văng khắp nơi. Sàn nhà biến thành một đống hỗn loạn, giống như tâm trạng của anh ta lúc này vậy.
Trong phòng ngủ, Triệu Nhu đột nhiên mở mắt ra, đoán là chồng mình về. Giữa hai hàng lông mày cô ấy chồng chất mệt mỏi, kéo cái chăn mỏng ra đứng dậy đi ra ngoài.
"Anh đang làm gì thế?"
Triệu Nhu dụi mắt đi ra, thấy đèn trong phòng bếp đang sáng, bóng người cao lớn quen thuộc đang ngồi xổm dưới đất, bóng đen chiếu vào cửa trượt bằng kính mờ mờ. Lông mày cô ấy hơi nhíu lại.
Ban ngày cô ấy chăm con gái nhỏ. Sáng chiều thì đưa đón con trai, còn phải sắp xếp việc nhà và ba bữa ăn nữa. Buổi tối thì dạy kèm con nhỏ làm bài tập.
Chuyện không lớn, toàn là chuyện vặt vãnh cả, thế nhưng hôm nào tinh thần và sức lực cũng bị mài mòn.
Đi tới cửa phòng bếp, cô ấy nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất và Tạ Minh Hoa đang hốt hoảng quét dọn.
Cơn giận trong lòng cô ấy "bùng" một phát trào lên. Cô ấy mím chặt môi, xoay người đi vào nhà vệ sinh tìm giẻ lau nhà, dùng chân đẩy Tạ Minh Hoa qua một bên rồi nói: "Để em."
Tạ Minh Hoa ngại ngùng tránh ra, vẻ mặt trông rất mệt mỏi.
Không khí trì trệ bức bối. Chỉ việc đi làm và mấy thứ vặt vãnh trong cuộc sống thôi mà đã vắt khô tất cả tinh thần và sức lực của bọn họ. Ngay cả gây sự cũng chẳng có sức nữa.
Triệu Nhu dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ, thấy bếp đã đun nước nóng rồi bèn xoay người cầm một cái tô sạch khác từ trong tủ bát ra, chuẩn bị nêm nếm gia vị.
Ta Minh Hoa đi qua tắt lửa đi rồi thấp giọng nói: "Được rồi, đừng làm nữa. Anh không đói bụng."
Triệu Nhu quay đầu lại nhìn anh ta một cái rồi dằn mạnh cái tô xuống, xoay người quay về phòng ngủ.
Mấy phút sau, Tạ Minh Hoa cầm quần áo ngủ quay về phòng, vào phòng tắm tắm rửa. Đến khi anh ta đi ra thì đã ba rưỡi sáng rồi.
Anh ta mệt mỏi ngã xuống giường, quay lưng về phía vợ mà ngủ.
Triệu Nhu bên cạnh vẫn đang tức giận. Trong lòng hai người đều buồn bực nhưng nhịn không nói ra.
Gây gổ quá mệt mỏi.
Bọn họ cho là với cơn tức đêm nay thì sẽ phải thao thức đến khi trời sáng.
Kết quả là hai người nhắm mắt rồi ngủ lúc nào không hay.
-
"Đi thôi, tới cửa hàng. Nghe nói hôm nay có cơm lươn đấy."
"Còn cả takoyaki nửa cái chân bạch tuộc nữa. Nhanh lên một chút, đi trễ là không còn chỗ đâu."
"Chẳng lẽ chỉ có tôi là tới cửa hàng nựng mèo thôi à? Rõ ràng là quán cà phê mèo mà sao ai cũng tới để ăn thế?"
Bên cạnh có một con cá trợn trắng mắt: "Vậy thì cũng phải cướp được những con mèo biến thái kia cái đã chứ. Mèo trong cửa hàng quá ít, làm gì đến lượt tôi nựng đâu."
"Chỉ có thể lấy lùi làm tiến, đến ăn chút hải sản chính tông giá rẻ thôi."
"Nhị Tâm dễ thương quá, để chú bắt cua nuôi mày nha!"
"Nhìn đi! Mấy người này ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa, chậc."
"Chờ lát nữa ra ngoài cùng đi nhặt nhím biển không?"
"Tôi đi cùng với! Nhặt nhím biển cũng thú vị lắm chứ bộ, còn có thể nhờ bà chủ làm cho phần cơm nhím biển nữa!"
Bên tai rất ồn ào. Tạ Minh Hoa mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi tưởng mình đang nằm mơ.
Tất cả những âm thanh nói chuyện xung quanh anh ta đều đến từ các loài cá. Còn anh ta thì biến thành một con cá ngựa.
Da màu tro đen, bụng nhô ra, cái đuôi dài cuộn lại, di chuyển hết sức chậm chạp.
Tạ Minh Hoa vụng về thử di chuyển trong nước nhiều lần nhưng vẫn không thể nào nắm giữ được cách di chuyển. Vừa ngước mắt lên anh ta đã phát hiện ra bên cạnh có một con cá ngựa toàn thân màu vàng nghệ, trên sống lưng có hoa văn màu vàng nhạt đang nhìn mình chăm chú.
Cảm giác không thể nói nên lời dâng lên trong lòng. Anh ta thốt lên: "Triệu Nhu?"
Cá ngựa màu vàng nghệ chậm rãi bơi tới trước mặt anh ta, hơi không thể tin nổi: "Chồng à?"
Hai người nhận nhau, đều cho là mình đang nằm mơ.
Các loài cá xung quanh đều đang thảo luận về một cửa hàng nhỏ nào đó, sau đó lại rối rít di chuyển về một phía.
Tạ Minh Hoa và Triệu Nhu dắt đuôi nhau đi theo bọn họ, chậm chạp đi về phía cửa hàng kia.
Cửa chính của cửa hàng Lông Xù mở lớn. Nước biển bị một lớp màng trong suốt chặn lại.
Vợ chồng cá ngựa thấy các loại cá dùng sức đụng vào cửa rồi biến thành hình dáng con người thì ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ quay sang nhìn nhau một cái, cái đuôi cuốn lấy nhau rồi gắng sức đi vào cửa.
Đi vào cửa hàng, lấy lại dáng vẻ vốn có rồi nhưng cả hai vẫn không biết đây là nơi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận