Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 587: Canh hai 2

Bạch Tranh cũng không phải kẻ ngốc, nhận ra bầu không khí khá kỳ lạ: “Có phải tôi nói sai gì rồi không?”
Bạch Kính giơ tay ôm trán, thật là mất mặt chết được.
...
Lộ Dao đã thông báo trước rồi, bắt đầu kiểm tra sức khỏe từ tiệm nail, chỉ kiểm tra cho nhân viên là con người.
Dù chỉ có một ngày, Bạch Tranh và Bạch Cẩm cũng cần phải ký lên thỏa thuận bảo mật.
Hai người không quan tâm lắm, bị Bạch Kính quở mắng một trận xong, tủi thân ký tên.
Tiệm nail và cửa hàng Blind Box tiến triển rất nhanh, tiệm nail chỉ có mình Eugenia cần làm kiểm tra sức khỏe, những người khác ở trong phòng nghiên cứu không ra ngoài, cửa hàng Blind Box vốn hiện đại hóa, Bạch Tranh và Bạch Cẩm làm xong kiểm tra sức khỏe cơ bản cho nhân viên thì ra ngoài, không nhận ra bất kỳ điều gì không đúng.
Đã đến cửa hàng thứ tư, Lộ Dao gọi Chu Tố và Cơ Chỉ Tâm ra làm kiểm tra sức khỏe, Cơ Phi Mệnh cũng đi cùng họ.
Trông thấy Cơ Chỉ Tâm đang ngồi trên xe lăn từ cửa hàng Lông Xù đi ra, Bạch Tranh và Bạch Cẩm cũng không bình tĩnh nữa.
Bạch Tranh trừng to mắt, run cầm cập chỉ vào Cơ Chỉ Tâm: “Anh anh anh... Sao anh lại ở đây?”
Cơ Chỉ Tâm nhốt mình trong nhà tận mấy năm, Bạch Tranh lại nhỏ hơn cậu ta vài tuổi, trước kia không ở trong một vòng tròn quan hệ, hoàn toàn không có ấn tượng với cậu ấy: “Tôi làm ở đây. Ngại quá, cho hỏi cậu là?”
Bạch Tranh hít sâu một hơi, chầm chậm di chuyển đồng tử, nhìn Cơ Phi Mệnh và Lộ Dao đang đứng thẳng tắp.
Hai người mím môi, nở nụ cười dịu dàng với cậu ấy.
Bạch Tranh suýt không thở nổi, ngượng ngùng muốn tìm một cái hố chui xuống.
... Chẳng trách lúc nãy bầu không khí kỳ dị như thế.
Lộ Dao thấy thời gian không còn sớm nữa, nhân viên cửa hàng trên phố thương mại này biết làm kiểm tra sức khỏe như thế nào, cô lo rạp chiếu phim có chuyện, bèn nói: “Bên này làm kiểm tra sức khỏe xong, Tiểu Cơ dẫn họ đến rạp chiếu phim. Tôi qua đó trước.”
Bạch Tranh nhìn Cơ Phi Mệnh đáp lại một tiếng, đôi mắt lại trợn to: “Cô cô cô... Cô là?”
Cơ Phi Mệnh: “Bà chủ của chúng tôi.”
Bạch Tranh: “...”
Hôm nay coi như là mất sạch thể diện rồi.
Mà lúc này, cậu ấy còn không biết người đàn ông trung niên trước mặt là đầy tớ của Thần tiền nhiệm.
Bạch Cẩm im lặng di chuyển hai bước, cách xa Bạch Tranh chút, lại thêm chút nữa, cũng may không nói nhiều.
Anh Tranh cũng thảm thương quá rồi, nhưng thật buồn cười.
Ha ha ha ha ha.
...
Phòng nghỉ của rạp chiếu phim xây thêm một nhà kho nhỏ, Lộ Dao từ chỗ lão thợ mộc ở Đại lục Alexandria đặt làm hai kệ hàng bằng gỗ bền chắc, dùng để chứa nguyên liệu làm bỏng ngô, đường, dầu, mì gói và vài món đồ lặt vặt, còn mới mua một cái tủ lạnh, để chứa nước đá viên và lạp xưởng Khai Phong.
Xúc xích và nước cam vừa được bán ra, rất nhanh đã nhận được sự ưa chuộng của bá tánh, nhất là xúc xích, khách xếp hàng thường hay mua tận mấy cây.
Không đến hai ngày, làn sóng xúc xích vang dội phố Tùng An. Rất nhiều người không xem phim cũng nhân lúc vắng khách đến rạp chiếu phim mua xúc xích, một máy căn bản không nướng kịp, Lộ Dao không thể không lắp thêm một máy nữa.
Sau giờ cao điểm giữa trưa, xúc xích bán sạch, Cẩu Tử đến nhà kho lấy hàng.
Kéo thùng giấy ra, bên trong rỗng tuếch, cậu bé vô thức nhíu mày.
Dạo này xúc xích bán đắt, một túi siêu to bốn mươi cây, mỗi ngày đều thong thả bán hết năm, sáu túi.
Chiều hôm qua mới mở một thùng, một thùng gồm mười túi.
Cậu bé nhớ rõ lúc ấy đã lấy ba túi, không bán hết còn lại nửa túi, sáng nay tính gộp nửa túi còn lại, còn lấy ba túi mới.
Sao thùng lại trống không rồi?
Cẩu Tử lục tìm xung quanh, không tìm thấy xúc xích bị mất, trái lại còn nhận ra không chỉ hàng tồn của xúc xích bị sai, mà số lượng hàng của mấy món như bột ngô, đường cát, bột nước ép trái cây, mì gói cũng có vấn đề so với trong ấn tượng của cậu.
Nhà kho có cửa, trên cửa có một cái bản lề, ngày thường không khóa lại.
Bà chủ nhỏ nói không có đồ giá trị, phòng nghỉ cũng chỉ có nhân viên cửa hàng có thể ra vào, không cần khóa lại.
Cẩu Tử lại sợ mình nhớ nhầm, ra ngoài lấy sổ sách ghi chép hằng ngày, đối chiếu từng món một.
Xúc xích mất bốn túi, đồ lặt vặt khác cũng thiếu số lượng nhỏ.
Cẩu Tử thầm biết có kẻ trộm trong nhà, nhưng bà chủ nhỏ có việc không ở đây, chỉ đành đi tìm Phó Trì.
“Nhị trưởng quầy.” Cẩu Tử kéo Phó Trì đến trong góc, nhỏ giọng nói: “Ta phát hiện hàng tồn trong kho bị sai.”
Phó Trì nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Cẩu Tử thấp thỏm bất an kể lại.
Phó Trì nghe xong, không có phản ứng dữ dội gì, chỉ nói: “Biết rồi, tôi đi trước đây.”
Cẩu Tử về kho, mở một thùng xúc xích mới.
Ngày thường cậu bé ra vào kho nhiều nhất, truy cứu chuyện này cậu bé là người bất lợi nhất, cũng không biết bà chủ nhỏ và nhị chưởng quầy có cách tóm được kẻ trộm thật sự hay không.
Quầy bán vé, Khốc Bát nhúc nhích lỗ tai, nhìn Cẩu Tử một cái, lại nhanh chóng dời tầm nhìn đi.
Ba người mới đứng sau lưng Khốc Bát, chú ý đến động thái tìm Phó Trì nói chuyện của Cẩu Tử, nhưng không biết hai người họ đã nói gì.
Diệp Tiêu đứng ở cửa, mắt che màn đen, tư thế thẳng tắp, không nói một lời.
Lộ Dao không có ở đây, người này như con rối gỗ vậy, có rất ít phản ứng.
Lộ Dao đang từ phố thương mại đi qua, nhận ra sắc mặt của Phó Trì không đúng lắm: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phó Trì lắc đầu: “Không phải chuyện lớn gì. Kiểm tra sức khỏe sao rồi?”
Lộ Dao: “Giờ đang ở cửa hàng Lông Xù, sắp qua đây rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận