Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 540: Mở rộng công việc 2

Lúc này, những cô gái đó còn không biết sau này Thế tử và cô đầu bếp nhỏ chính là một cặp, chỉ cảm thấy Dư Chưng Chưng vừa dũng cảm vừa thông minh, khiến người ta ao ước.
Còn về Cảnh Hạo, đó chính là một khách hàng đáng ghét nhưng lại có quyền thế.
Lưu thị lấy vé từ trong tay Lưu Minh Viễn, vội vàng chạy tới, bỏ lỡ hơn một nửa tình tiết mở đầu.
Chỉ có điều mới tập một nên tình tiết rất dễ tiếp thu.
Lưu thị đặt sự chú ý vào đồ ăn mà Dư Chưng Chưng làm, trông thấy những khách hàng bị các loại thức ăn ngon làm thần hồn điên đảo, thầm sảng khoái không ngớt, rất có cảm giác nhập vai.
Bà ấy còn âm thầm ghi nhớ cách Dư Chưng Chưng nấu ăn, muốn trở về làm thử.
Sau khi tập đầu tiên kết thúc, phần giới thiệu tập tiếp theo hiện ra khiến khán giả choáng váng.
"Đầu bếp nhỏ" có nhiều tập, tập tiếp theo chiếu vào năm ngày sau.
Cô đầu bếp nhỏ lại làm món gì?
Rốt cuộc Thế tử nóng nảy giải vây giúp nàng như thế nào?
Cuối cùng cô đầu bếp nhỏ muốn nói cái gì với Thế tử?
Bị phần giới thiệu kia câu hồn, năm ngày này làm sao mà ngủ được đây?
Bây giờ dân chúng của triều Đại Vũ còn chưa biết, bọn họ đã bị cuốn vào lốc xoáy mang tên "theo đuổi" rồi.
Lưu thị đi ra khỏi rạp chiếu phim, tâm trạng vui vẻ.
Phim đúng là hay ho, không chú ý một chút là sẽ bị say mê, còn lợi hại hơn cả người kể chuyện ở quán trà.
Bà ấy đi ra ngoài theo dòng người, trông thấy Lưu Tuyết Nga đang ôm Chu Châu lau nước mắt ở chỗ kiểm vé, vội vàng bước đến: "Tuyết Nga, con bị sao vậy?"
Lúc hỏi câu đó, trong lòng bà ấy đã hiện lên rất nhiều suy đoán không tốt, cũng hơi hối hận vì đã đến rạp chiếu phim.
Lưu Tuyết Nga nghe thấy giọng nói của Lưu thị thì buông tay ra, cúi đầu ngượng ngùng lau nước mắt: "Nương, con không sao, chỉ tại kết cục của bộ phim kia rất dễ khiến người ta khóc. Rõ ràng đã biết trước, nhưng chứng kiến cảnh ấy vẫn không nhịn được mà khóc."
Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng con gái chịu uất ức.
"Nương, "Đầu bếp nhỏ" có hay không?" Lưu Tuyết Nga hỏi.
Lưu thị gật đầu: "Hay, nhưng chưa hết phim."
Lưu Tuyết Nga kinh ngạc: "Sao lại chưa hết chứ?"
Trong lòng Chu Châu có chút vui mừng, lâu như vậy cuối cùng đã có một người bạn đúng nghĩa, Tuyết Nga tỷ cũng hiểu rõ Diệp Khinh Chu và tiểu sư tỷ Ngưng Sương có bao nhiêu điều đáng tiếc.
Chỉ có điều, hôm nay nàng ta cũng xem "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh", tất nhiên là phát hiện ra mối quan hệ giữa Thế tử và Dư Chưng Chưng rất thú vị.
Nghe thấy hai mẹ con Lưu thị bàn tán, nàng ta nói: "Bà chủ bảo loại hình của "Đầu bếp nhỏ" không giống với "Thiên Hạ Đệ Nhất", là phim bộ, phải mất vài buổi mới chiếu xong, Tuyết Nga tỷ, "Đầu bếp nhỏ" cũng rất hay, có cơ hội nhất định phải đến xem."
Nếu là trước kia, chắc chắn Lưu Tuyết Nga sẽ từ chối khéo léo.
Dù sao đi nữa, giá vé xem phim cũng không tính là rẻ, thật sự không thể xem thường xuyên.
Nhưng thật sự đã từng đi xem phim, sẽ rất khó nói từ chối.
Loại hình thức câu chuyện như này rất thu hút người khác.
Bây giờ trong đầu Lưu Tuyết Nga vẫn còn lấp đầy hình bóng Diệp Khinh Chu cưỡi ngựa rời đi, không gạt ra được.
Lưu Tuyết Nga cúi đầu, không nói gì.
Ngược lại thì Lưu thị nói: "Lần sau Tuyết Nga sẽ đến với ta, ta thấy "Đầu bếp nhỏ" chắc chắn hay hơn phim Đệ Nhất gì đó, khiến người ta cười toe toét."
Lưu Tuyết Nga ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên: “Nương?"
Lưu thị xoay người bước đi: "Đi thôi, quầy hàng kia của ta còn nhờ bà Chu trông giùm, phải nhanh trở về."
Vạn Bảo Châu trở lại phủ, trong đầu còn đang suy nghĩ đến rạp chiếu phim, trở về phòng thay quần áo, rồi bảo hầu gái: "Gọi Hồng Ngọc đến gặp ta."
Ước chừng sau một chén trà nhỏ, cô gái tên là Hồng Ngọc đã đứng ở đằng sau bức màn che, cúi người hành lễ: "Tham kiến điện hạ."
Vạn Bảo Châu để chén trà xuống: "Mắt thế nào rồi?"
Hồng Ngọc cúi đầu: "May là nhờ có điện hạ mời danh y, hiện giờ đã nhìn thấy rõ hơn so với lúc trước."
Vạn Bảo Châu rũ mắt xuống: "Không cần thổi phồng tấm lòng của ta như vậy. Bỏ đi, trước tiên không nói chuyện này. Đi thay quần áo, theo ta đi ra phủ một chuyến."
Hồng Ngọc thụ sủng nhược kinh, từ khi mắt của nàng không có cách nào trở lại bình thường đã lâu không tiếp nhận nhiệm vụ, vốn tưởng rằng điện hạ muốn vứt bỏ nàng.
Vạn Bảo Châu nhắc nhở: "Mặc quần áo của nam, đơn giản một chút. Hôm nay ta phát hiện ra một nơi thú vị ở chợ phía đông, chúng ta đi thăm dò."
Sau khi chiếu phim vào buổi sáng, giữa trưa trên phố liền có rất nhiều lời bàn tán về "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh", có người thảo luận về đồ ăn, có người thảo luận về sự tương tác giữa cô đầu bếp nhỏ và Thế tử, càng nhiều người đoán tình tiết phim của tập tiếp theo.
Thực ra dân chúng của triều Đại Vũ không còn thấy xa lạ với hình thức này, người kể chuyện cũng thường xuyên nói: "Xin nghe kể tiếp vào lần sau!". Nhưng phim có ưu thế ở chỗ để lại hình tượng nhân vật và tình tiết truyện sinh động trong đầu khán giả, dẫn đến một khi ngươi không để ý là sẽ hãm sâu vào trong đó, bắt đầu liên tưởng.
Hơn nữa có các cô gái cũng xem phim, cuối cùng không nghe người ta kể nữa, mà là tán gẫu cùng với người quen và bạn thân, lại càng thu hút nhiều người hơn.
Trong lòng Lộ Dao cân nhắc, hoạt động tặng vé này còn có thể tiếp tục thêm vài ngày.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô vừa lấy ra đã thấy là Phó Trì.
Phó Trì cân nhắc mấy ngày, quyết định gọi điện đến rạp chiếu phim.
Nhưng mà trước khi chính thức nhận chức, anh ta muốn tới rạp chiếu phim xem qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận