Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 850: Họ không giả vờ nữa 7

Họ không giả vờ nữa 7
Sau đêm đó, ông bà nội không dám làm khó Lộ Dao nữa.
Đầu tháng chín, Lộ Dao bắt đầu đi làm.
Lúc cô lên lớp, vẫn để Trần Tĩnh cho bà nội chăm sóc.
Qua một tháng huấn luyện, Trần Tĩnh đã nắm chắc được cách sử dụng sơ cấp của thuật ngôn linh, ở nhà một mình cũng không thành vấn đề.
Mà có Lộ Dao ở nhà, ông nội không dám uống rượu mỗi ngày nữa, số lần phát điên vì rượu ít đi, trong nhà dần trở nên êm đềm.
Hai năm sau, Trần Tĩnh đến tuổi đi học.
Lộ Dao báo danh nhập học cho cô bé.
Lần này, cô bé không còn muộn hai năm mới vào trường, trong lớp đều là người cùng lứa. Lại dưới sự dạy bảo của Lộ Dao, tính tình của Trần Tĩnh có thay đổi rất lớn, cộng thêm mẹ là giáo viên, Trần Tĩnh sống chung hòa đồng với bạn bè.
Lúc lớp năm tiểu học, siêu năng lực của Trần Tĩnh được giáo viên từ thành phố đến tuyển sinh nhìn trúng. Giáo viên ấy cũng bàn bạc với Lộ Dao, hy vọng Trần Tĩnh đến thành phố học trung học, mọi chi phí học tập đều được miễn phí toàn phần.
Lộ Dao từ bỏ công việc giáo viên dạy thay, cùng Trần Tĩnh lên thành phố đi học.
Cô thuê một căn nhà ở gần trường, lại tìm một công việc gần đó, vừa chăm sóc Trần Tĩnh, vừa kiếm chút tiền chăm lo nhà cửa.
Bốn năm trung học, Trần Tĩnh sống vô cùng vui vẻ.
Không dám tưởng tượng, vậy mà cô bé có thể vui vẻ đi ra khỏi làng quê hẻo lánh kia.
Năm tốt nghiệp cấp ba, siêu năng lực của Trần Tĩnh đạt cấp A.
Tuy không đạt được cấp A+ tốt nhất, nhưng gần như tất cả trường đại học trong thành phố đều gọi liên lạc với cô bé.
Trần Tĩnh và Lộ Dao bàn bạc xong xuôi, đã chọn ngôi trường cô bé thích nhất.
Ba năm trôi qua, Trần Tĩnh thuận lợi hoàn thành đại học, trở thành giáo viên trung học.
Hôm nọ, Trần Tĩnh kéo mẹ đi dạo trên phố, gặp được mấy người đàn ông mặc tây trang đi ngang qua họ, loáng thoáng nghe thấy họ đang nói chuyện về đầu tư, khách hàng gì đấy.
Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn theo một cái.
Lộ Dao hỏi cô bé: “Sao thế con?”
Trần Tĩnh lắc đầu: “Không có gì ạ. Mẹ, hôm nay chúng ta ăn ở ngoài nhé? Con dẫn mẹ đến cửa hàng lẩu nhỏ lần trước con nói.”
Lẩu nhỏ truyền thống không phải kiểu lẩu trực tiếp nấu chín thức ăn, trong nồi lẩu nhỏ có thể thêm thịt ba chỉ, ruột già, thịt bò, gân giò, xương sườn,... Các loại thịt nấu chín, bên dưới thịt có giá, củ cải hoặc là bí đao.
Cửa hàng thông thường còn sẽ tặng vài đồ trụng, đa số là cải trắng, bún và đậu hũ.
Chờ khi ăn hết thịt trong nồi lẩu thì có thể bỏ đồ trụng vào.
Kiểu lẩu nhỏ này thường khá rẻ, nhưng lại cực kỳ bắt cơm.
Lộ Dao và Trần Tĩnh gọi xương sườn và ruột già ướp đầy dầu đỏ, ăn liên tục ba bát cơm trắng, ra ngoài dìu đỡ nhau đi, đứng không thẳng eo nổi.
Trần Tĩnh vỗ nhẹ lưng Lộ Dao, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý: “Ngon không mẹ? Ăn đầy bụng luôn nhỉ. Lần sau con dẫn mẹ đến nữa.”
Năm nay Trần Tĩnh mười bảy tuổi, ánh mắt rực rỡ không chút sương mù.
Cuộc đời cô bé mới bắt đầu thôi.
Lộ Dao năm nay đã đến tuổi tóc bạc, trên mặt toàn là vết nhăn năm tháng mài mòn.
Cô vừa cười lên, các vết nhăn sâu cạn hiện lên: “Tĩnh Tĩnh, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Thời tiết đầu thu, từ cửa hàng lẩu ấm áp đi ra, gió lạnh thổi qua mặt, Trần Tĩnh kéo khăn lụa xuống.
“Chuyện gì ạ?”
“Học sinh bổ túc Trần Tĩnh, lần bổ túc đầu tiên kết thúc.”
Gió lạnh thấu xương, biểu cảm trầm tĩnh của Trần Tĩnh rạn nứt.
Một giây sau, hai người bị ánh sáng bạc bao phủ, về đến Trung tâm bổ túc.
Trần Tĩnh thở dốc, ngẩng đầu nhìn Lộ Dao: “Mẹ ơi...”
Vô số ký ức sống chung với Lộ Dao dung hòa vào ý thức, thời gian mười mấy năm, cuộc đời của Trần Tĩnh hoàn toàn đi vào quỹ đạo khác.
Lúc này tỉnh mộng, nhớ ra hiện thực hồ đồ, Trần Tĩnh gào khóc, không thể khống chế bản thân.
Nếu như, nếu như cuộc đời bà ta thật sự có thể làm lại lần nữa như bổ túc thì tốt biết mấy.
Bà ta sẽ không bỏ học, sẽ không gặp cha Hồ, cũng sẽ không sinh ra Hồ Kỳ...
Nghĩ đến đây, Trần Tĩnh chợt khựng lại, thở mạnh một hơi.
Hồ Kỳ, con trai của bà ta.
Từ khi sinh ra cậu, bà ta không có một phần chức trách của người mẹ.
Nhớ lại hơn mười năm bổ túc ấy, Lộ Dao đã làm mọi chuyện vì bà ta.
Mười mấy năm như bầu bạn một ngày, coi bà ta là trung tâm của sinh mệnh, bà ta đi học ở đâu, Lộ Dao thuê nhà đi làm ở đó. Mãi đến khi bà ta tốt nghiệp đại học, cuộc sống an định, Lộ Dao đã bạc đầu, da chảy xệ nhăn nheo.
Trần Tĩnh nằm sấp lên bàn khóc thành tiếng: “Tôi không biết nên làm một người mẹ thế nào... Vì trước giờ không ai dạy tôi cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận