Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 380: Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái! 2

Hứa Như Dân đụng vào màng mỏng trong suốt, rơi xuống bãi cát trắng, đứng lên đã nhìn thấy hai người đàn ông cao to không có tiền đồ cầm gậy chọc mèo nằm sấp trên mặt đất, bĩu môi "không biết xấu hổ" trêu chọc hai con mèo con trong cửa hàng.
Thật ra hắn không muốn đến cửa hàng kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện này, cái gì mà lông xù, vuốt mèo giải trừ căng thẳng, đều là cạm bẫy của "chủ nghĩa tiêu thụ".
(*) Chủ nghĩa tiêu thụ là lí thuyết cho rằng một quốc gia tiêu thụ hàng hóa và dịch vụ với số lượng lớn sẽ có lợi cho nền kinh tế. Đôi khi, chủ nghĩa tiêu thụ được gọi là một chính sách khuyến khích lòng tham vì nó thường ủng hộ việc mua các sản phẩm mới nhất.
Nhưng đây là ở biển, chỉ cần bắt vài con cá là có thể bù đắp tiền vào tiền mèo.
Mấy ngày gần đây, cá xung quanh thỉnh thoảng nghị luận, không ít người biến thành cá đến cửa hàng này, tìm được cách thoát khỏi biển này.
Hứa Như Dân cũng muốn mau chóng rời đi.
Anh ta là một nhân viên văn phòng bình thường, ba mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình, phải trả một khoản nợ kếch xù.
Cuộc sống đơn giản và mộc mạc, đi làm thêm giờ để nhận tiền lương, trả nợ thế chấp, vòng đi vòng lại nhiều lần như thế.
Sáng hôm đó, rõ ràng dựa theo kế hoạch trước kia, anh ta đúng giờ dậy sớm, đi xe màu xanh lá cây đến ga tàu điện ngầm cách nhà cho thuê ba kilomet để đi tàu điện ngầm.
Trên đường gió có hơi lớn, anh ta liền giơ tay dụi mắt, mở mắt thì đã ra biển, còn biến thành một con bạch tuộc.
Anh ta phải nhanh chóng trở lại làm việc, xin nghỉ một ngày tiền lương sẽ ít đi, khoảng cách ngày trả nợ nhà càng ngày càng xa.
Chỉ là không biết vì cái gì, anh ta càng sốt ruột, càng muốn trở về thì thân thể lại càng khó nhúc nhích.
Bị mắc kẹt ở nơi đó và buộc phải bơi ngửa.
Hứa Như Dân không có hứng thú với việc vuốt ve mèo, chỉ muốn mau chóng trở về.
Anh ta giao ra đủ lượng cá tươi, căn cứ theo hướng dẫn nghe được, gọi hải sản và đồ uống, ngồi vào cái chỗ gần cửa sổ rồi ở một bên ngẩn người.
Lộ Dao xách cá đến phòng bếp, dùng ma pháp xử lý sạch sẽ, cắt từng miếng lát cá, xào hai đĩa cua tránh gió, lại làm mấy món sushi nhím biển để Đỗ Thanh Mỹ bưng ra ngoài.
Mấy ngày nay, cuối cùng cô cũng tích góp đủ giá trị nhân khí để nâng cấp bể cá biển sâu, nhanh chóng vẽ ra một phạm vi không gian khác ở góc phòng bếp, dự định buổi tối sau khi đóng cửa hàng sẽ tiến hành bảo trì.
Trước mặt Hứa Như Dân bày một đĩa sashimi trong suốt, một đĩa cua xào, năm món sushi chất đầy nhím biển, cùng với đĩa nhỏ chấm.
Anh ta rất ít khi ăn loại đồ ăn này, ngoại trừ không quen ăn thức ăn sống ra, nguyên nhân chủ yếu là dưới tình huống bình thường, mấy thứ này quá đắt.
Thông thường ăn một bữa đơn giản thì tiền trả nợ thế chấp một tháng sẽ không có.
Không biết có phải bởi vì biến thành cá hay là bị chủ quán và cá đuối nhỏ ảnh hưởng, Hứa Như Dân nhìn sashimi trước mặt không nhịn được nuốt nước miếng.
Anh ta nhớ rõ, cá đuối nhỏ mỗi ngày đều nhặt nhím biển ở bên ngoài, đều nói đến cá biển và nhím biển ở đây ăn sống rất ngọt.
Hứa Như Dân cầm đũa lên, gắp thịt cá, định ăn một miếng trước.
"Meo meo~"
Bỗng nhiên bên chân cảm nhận được một sức lực bình thường, giống như bị "lợn" nặng nề đè lên, Hứa Như Dân cúi đầu.
Nhị Tâm cọ vào lòng bàn tay anh ta, đôi mắt mèo màu xanh biếc nhìn chằm chằm vào đũa của anh ta, giọng kêu vừa mềm mại vừa ngọt ngào: "Meo meo~"
Hứa Như Dân có hơi luống cuống, con mèo này được nuôi quá béo, mặt tròn như mâm, lông xù, trên người cũng toàn là thịt, sức lực còn cực kỳ lớn, dùng sức chen về phía anh ta.
Nhị Tâm làm nũng nửa ngày, nhân loại này cũng không cho ăn.
Nó có hơi tức giận, linh hoạt nhảy lên vài cái, ghé đầu qua muốn ngửi miếng cá trên bàn.
Lúc này Hứa Như Dân mới phản ứng lại, thì ra không phải thích anh ta mà là muốn ăn cơm của anh ta.
Không hiểu sao, bỗng nhiên muốn cười, lại cảm thấy có hơi tức giận.
Anh ta quay đầu tìm kiếm, không thấy chủ quán liền gọi Đỗ Thanh Mỹ ôm mèo ngủ trên sàn nhà: "Mèo có thể ăn sashimi không?”
Đỗ Thanh Mỹ ngồi dậy: "Chỉ có thể ăn sashimi nhưng đừng cho ăn nhiều quá, cũng đừng chấm gia vị.”
Hứa Như Dân cầm miếng cá đặt ở một góc bàn.
Nhị Tâm cúi đầu nhanh chóng ăn hết lại ngửa đầu nhìn anh ta, còn đến gần cọ vào lòng bàn tay anh ta: "Meo meo~"
Hứa Như Dân lại cầm lên một miếng, dặn dò: "Một miếng cuối cùng.”
Nhị Tâm ăn xong: "Meo meo..."
Hứa Như Dân: "Thật sự là miếng cuối cùng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận