Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 99: Trò cười này tôi có thể cười mười năm 3

Chạng vạng, độ ấm đột nhiên giảm xuống, các nhân viên cửa hàng không cảm nhận được, Lộ Dao sờ sờ cánh tay, cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Hạnh Tử và Tiểu Gia đều có phản ứng, Lộ Dao liền biết là cánh cửa của thế giới bên này.
Cô lau tay, đi ra cửa: "Ai vậy?"
"Là ta." Một âm thanh già nua mà quen thuộc.
Lộ Dao kéo cửa ra, đứng ở ngoài cửa đúng là Ma Thần.
Bên trong Ma Thần chỉ còn một bộ xương trắng, bộ giáp lỏng lẻo tròng trên người, còn khoác một chiếc áo choàng rách nát.
Theo bước đi của ông ta, xương cốt cử động, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành từng mảnh.
Lộ Dao nhìn mà kinh ngạc, nhưng cũng không thật sự sợ hãi.
Khi Ma Thần bước vào, Hạnh Tử, Tiểu Gia và các cư dân của Vùng đất của những giấc mơ đều cúi đầu cúi người, hành lễ với Ma Thần.
Chỉ ngoại trừ Lộ Dao và Bạch Minh.
Ma Thần nhìn về phía Bạch Minh, phát ra tiếng cười "hô hô": "Tà ma ngoại đạo vậy mà cũng dám bám lên người con dân của ta?"
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy có thứ gì đó bong ra từng mảng từ trên người của Bạch Minh.
Thanh niên tóc trắng mắt đỏ giống một ảnh ảo trong suốt, từ từ thoát ra khỏi người Bạch Minh, Bạch Minh biến thành bộ dáng Lộ Dao đã từng gặp trong ảo cảnh.
Thiếu niên mười sáu tuổi tóc đen mắt đen.
Mà ảnh ảo bong ra kia, vẫn duy trì bộ dạng tóc trắng mắt đỏ anh tuấn, nhìn chằm chằm Lộ Dao, rồi dần dần tiêu tán.
Bạch Minh bị thứ gì đó bám vào người sao?
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, cửa hàng đồ ăn nhanh lưu truyền một truyện cười không thể tưởng tượng được.
Tiểu Gia luôn vô cùng hào hứng nói với khách hàng: "Kể chuyện cười cho mọi người nghe, trong cửa hàng của chúng tôi có một nhân viên, mạnh đến mức có thể tham gia tuyển chọn bảo vệ, nhưng mà bị quỷ bám vào người hơn một tháng, hoàn toàn không phát hiện ra. Nếu không phải ngày đó Ma Thần đại nhân đến cửa hàng... Một người bị quỷ chiếm xác, ha ha ha ha ha, tôi có thể cười mười năm."
Mỗi lần Bạch Minh đều hận không thể tìm cái lỗ dưới đất để chui vào.
Theo lời cậu ta nói, khoảng thời gian đó ý thức của cậu ta vẫn tỉnh táo, cũng không bị thao túng. Nhưng cậu ta cũng không nhớ rõ chuyện dáng vẻ của bản thân bị thay đổi, càng không biết tại sao cái thứ đó lại muốn bám lên người cậu ta.
Cẩn thận suy nghĩ lại, khi bảo vệ trưởng tìm thấy cậu ta thì cậu ta đã bị quỷ dựa người rồi, mà ngay cả bảo vệ trưởng cũng không nhận thấy có gì bất thường.
Chuyện của Bạch Minh tất nhiên khiến người ta kinh ngạc, nhưng chuyện quan trọng hơn trước mắt chính là tiếp đãi Ma Thần đại nhân.
Mọi người rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, bắt đầu bận rộn.
Lộ Dao dẫn Ma Thần ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm tĩnh lặng, ngọn đèn dầu bên kia bờ song nghiêng nghiêng chiếu rọi trong nước, sóng nước óng ánh, yên tĩnh mềm mại.
Ma Thần quay đầu nhìn một lúc, chú ý đến một hàng sen đá trên cửa sổ, to to tròn tròn, vô cùng đáng yêu.
Đầu ngón tay của ông ta khẽ nhúc nhích, không vươn ra, một hàng sen đá nhanh chóng khô héo toàn bộ co lại thành màu đen, biến thành một nhúm tro rơi xuống gạch men sứ.
Lộ Dao bưng mâm đồ ăn ra, đúng lúc thấy một màn như vậy. Sức mạnh của Ma Thần còn đáng sợ hơn rất nhiều so với bảo vệ trưởng.
Ma Thần quay đầu sang, chỉ còn đốt ngón tay xương trắng thất thố đan vào nhau, lại có chút oan ức: "Tôi chỉ hơi tò mò."
Ông ta chỉ còn một bộ xương khô, hai lỗ trên mắt tối thui, khi nói chuyện còn có thể nhìn thấy hàm răng trên dưới đều rung động.
Lộ Dao đi qua, vừa đặt đồ ăn xuống vừa hỏi: "Ảo thuật của Ma Thần đại nhân hẳn là rất lợi hại nhỉ?"
Ma Thần kiêu ngạo nâng cằm lên: "Tất nhiên."
Lộ Dao nói: "Vậy ngài ngắt vài nhánh sen đá giúp tôi đi, bỏ vào rồi sẽ không bao giờ nữa chết nữa."
Ma Thần nhìn chậu hoa trống không do dự thật lâu, quay đầu dùng hốc mắt trống trơn nói với Lộ Dao: "Cho dù ảo thuật có hay đến đâu thì cũng không thắng nổi sự thật, ta vẫn thích mấy cái này của cô hơn."
Không hổ là Ma Thần, không uyển chuyển một chút nào.
Lộ Dao vâng dạ gật đầu: "Được, cũng không khó. Ngày mai cắt một đoạn của cây bên cạnh xuống trồng, rất nhanh là có thể mọc rễ. Đồ ăn của ngài đã được bưng lên, mời chậm rãi thưởng thức."
Ma Thần có chút bất mãn: "Cô để ta dùng cơm một mình?" Giọng điệu tùy hứng của một ông già cô độc.
Lộ Dao cười nói: "Coi như là món khai vị, ngài ăn trước, rồi lát nữa sẽ cùng nhau ăn một bữa tiệc lớn."
Ma Thần cúi đầu, nhìn đồ ăn bày đầy trên bàn, ngồi im im một lúc, chậm rãi cầm đũa lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận