Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 456: Dấu hiệu cái chết của câu chuyện 2

Xung quanh thành phố Dạ Quang còn có tám thành phố giống như nó, được gọi là Tinh Thành, trình độ phát triển còn kém xa thành phố Dạ Quang.
80% đất đai của Tinh Thành được dùng để trồng cây, chăn nuôi gia súc, đặc sản mỗi khu vực của Tinh Thành đều không giống nhau.
Trong việc vận chuyển vật liệu và giao dịch giữa các thành phố là nhờ vào thuyền.
Nguồn gốc lịch sử của thế giới bắt đầu từ sự giáng thế của mẫu thần Thúy Hoàng Tinh, truyền thuyết kể rằng vốn dĩ bề ngoài thế giới này được nước biển bao quanh, không có đất, là do Thần dùng thần lực xây dựng một mảnh đất dung thân cho con người.
...
Lộ Dao tìm hiểu sơ bộ về thế giới này, tiếp tục khám phá giá sách, thấy hai hàng sách cùng với những hàng sách khác hoàn toàn khác nhau.
Cửu Hoa đọc sách gồm tất cả các khía cạnh, có cuốn nội dung đơn giản, cũng có những cuốn sách rất tối nghĩa khó hiểu.
Nhưng hai hàng sách này có màu sắc rực rỡ, chủ đề sách là một dạng văn học trên mạng, Lộ Dao không nhịn được mở một quyển ra, nhìn thấy mấy dòng, lại không nhịn được ngồi xếp bằng xuống.
Lộ Dao nhìn nửa quyển sách, cảm giác cổ đau nhức mà ngửa đầu hoạt động, bất tri bất giác mới giật mình phát hiện bản thân cô đã trầm mê vào.
Tiểu thuyết rất thú vị, chủ yếu là cốt truyện rất thoải mái và thú vị, đọc cực kỳ thả lỏng tâm trạng.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với các thế giới khác, xem rất say sưa.
Lộ Dao đứng lên, ánh mắt đảo qua giá sách một vòng, muốn tìm một quyển sách cảm thấy hứng thú để đọc, đột nhiên ánh mắt chậm lại, cúi đầu lật xem quyển sách trong tay.
Chín con chim sẻ.
Hai hàng sách có phong cách vẽ khác nhau, tất cả đều là tác phẩm của tác giả tên là "Chín con chim sẻ".
Lộ Dao quay đầu nhìn về phía Cửu Hoa đang đọc sách trên sô-pha, sách phủ lên mặt, phập phồng theo hô hấp nhẹ nhàng.
Trên bàn trà trước sô pha có vi não, hai lần trước Lộ Dao đã tới đây chơi, chức năng của nó cũng không khác mấy với máy tính bảng.
Cô cầm nó lên, thử tìm tên "Chín con chim sẻ", ngay lập tức nó đưa ra mấy nghìn kết quả tìm kiếm.
Chín con chim sẻ, tác giả tiểu thuyết thiên tài.
Kể từ khi ra mắt, hàng chục tác phẩm đã được xuất bản, phong cách thoải mái dí dỏm, đọc vào khiến tâm trạng trở nên vui vẻ.
...
Lộ Dao đọc tư liệu trên mạng về Chín con chim sẻ xong, lại tìm được trang web cô ấy xuất bản tác phẩm, tác phẩm mới nhất có hai hướng bình luận đang tranh cãi.
[Câu chuyện rất thú vị và sâu sắc, yêu chết mất!]
[Hay, thích tác giả nhất.]
...
[Viết nhiều năm như vậy vẫn giống nhau, văn phong cũng không có tiến bộ lên một chút nào.]
[Văn phong rác, cốt truyện rác, tác giả cũng rác.]
...
Lộ Dao lướt xem một lúc, cảm xúc cũng theo bình luận mà lên xuống.
Bỗng nhiên vi não trong tay bị lấy mất, Cửu Hoa tỉnh lại, dụi mắt nhìn thoáng qua: "Xem cái này làm gì?”
Lộ Dao khẽ sờ chóp mũi, cẩn thận nói: "Cô thường xuyên vào biển rác là bởi vì những bình luận đó?”
Cửu (Chín) Hoa, Chín con chim sẻ.
Không cần hỏi nhiều cũng biết hai người họ là cùng một người.
Lúc bắt đầu Lộ Dao cho rằng phong cách tác phẩm của Cửu Hoa giống như cô ấy viết bài đăng cho Thanh Mỹ, văn phong nghiêm túc, dùng từ ngắn gọn, thiên về chính kịch.
(1) Chính kịch: gồm bi kịch và hài kịch.
Sách trong căn hộ của cô ấy cũng chủ yếu là nghiên cứu xã hội và tâm lý học, nhưng Chín con chim sẻ là một nhà vẽ tranh cát nổi tiếng trên mạng, các tác phẩm đều được vẽ tranh cát dễ dàng.
Cửu Hoa lắc đầu: "Có lẽ nguyên nhân đi vào biển rác không phải cái này.”
Lộ Dao: "Vậy là nguyên nhân gì? Tôi thực sự rất tò mò.”
Cửu Hoa nhìn chằm chằm Lộ Dao trong chốc lát: "Cô có biết dấu hiệu của một câu chuyện về cái chết là gì không?”
Lộ Dao lắc đầu, suy nghĩ một chút lại đưa ra một đáp án: "Khi tác giả bị chối bỏ liên tục?”
Cửu Hoa xua tay: "Đối với tôi đó là lúc mất niềm tin vào thế giới mà mình đã tạo ra. Tác giả mất niềm tin, mà cây bút trong tay dường như có phép thuật, có thể tạo ra tất cả mọi thứ thì cũng có thể bị ngừng lại. Tác giả không có niềm tin cũng giống như rác rưởi, chỉ cần một chút dao động cảm xúc cũng có thể đè bẹp nó. Mỗi lần tôi đến cửa hàng Lông Xù, đó là khi tâm trạng được thả lỏng thư giãn, giống như phế vật vậy.”
Lộ Dao lộ ánh mắt đăm chiêu: "... Cũng không cần phải tàn nhẫn đối với mình như vậy. Có lẽ cô chỉ mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi tốt là sẽ phục hồi.”
Cửu Hoa gật đầu: "Ừm, tôi đã quen tâm trạng của mình lúc nào cũng có thể sụp đổ. Phần lớn thời gian chỉ toàn là ngủ một giấc. Nhưng đến cửa hàng Lông Xù là cách tốt để phục hồi hơn so với ngủ. Trong biển đó, dường như tôi đã làm tất cả mọi thứ. Sau khi đi hai lần, tôi vẫn muốn tiếp tục đến biển rác và cố gắng rất nhiều cách. Nhưng cuối cùng tôi cảm thấy nghi ngờ về thế giới của mình, ranh giới giữa thực tế và ảo tưởng rất mờ nhạt, nó sẽ thành công.”
Lộ Dao: "... Chính xác thì tác giả của cuốn tiểu thuyết là quái vật gì?”
Cửu Hoa nhún vai: "Câu chuyện đơn giản như vậy.”
Lộ Dao không nghĩ tới nguyên nhân Cửu Hoa vẫn muốn đến cửa hàng Lông Xù là như thế này, nhưng đối với cô thì kết quả cũng không tính là quá xấu: "Sau này cô còn đến cửa hàng không?”
Cửu Hoa gật đầu: "Ừ. Có thời gian tôi sẽ đến. Vì sợ xã hội nên tôi mới bắt đầu viết tiểu thuyết, sau khi chính thức trở thành tác giả tiểu thuyết, tôi phát hiện ra rằng xã hội thực sự không thể viết xong chỉ bằng tiểu thuyết.”
Vì vậy, cô ấy mới có rất nhiều sách như thế, liên tục dựa vào sách và kiến thức để bù đắp cho kinh nghiệm thiếu sót trong cuộc sống.
Ánh mắt Lộ Dao sáng ngời, đây chính là điều mà cô vẫn luôn mong chờ: "Cửu Hoa, tôi có một đề nghị. Cô có muốn đến cửa hàng của tôi làm nhân viên cửa hàng không? Cô cũng biết rằng điểm đặc biệt của cửa hàng Lông Xù là không thể tuyển dụng nhân viên cửa hàng từ khách, nhưng cô rất đặc biệt. Cô thực sự không cần phải sợ người ở trong biển, cũng không cần phải tiếp xúc với khách, nhưng cũng có thể thu thập được tư liệu sống phong phú đó.”
Trong chớp mắt, Cửu Hoa suy nghĩ khả năng của đề xuất này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận