Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 124: Bé rồng trượt chân 3

Tờ mờ sáng ngày thứ hai Lê Tu và Elvy tới thành phố Eunorton. Bọn họ đi trên đường hết một ngày một đêm rồi tìm được khách sạn quen thuộc vào ở như thường lệ.
Sau khi đánh một giấc đến giữa trưa, Lê Tu tỉnh lại, Elvy vẫn còn đang ngủ.
Lê Tu cũng không đánh thức cô ấy mà dọn dẹp dược phẩm muốn bán xuống tầng.
Bà chủ khách sạn có chuẩn bị bữa trưa. Lê Tu sờ bụng một cái rồi vẫn quyết định sẽ ăn một chút đã sau đó mới ra ngoài.
Nhân viên khách sạn bưng đồ ăn lên rồi chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một lớp sơn hồng mềm mại, bèn vô thức nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Chào ngài, xin cho tôi hỏi một câu hơi đột ngột. Cô tự sơn móng tay sao?"
Bàn tay đang chuẩn bị cầm muỗng canh của Lê Tu hơi khựng lại một chút. Cô ấy cười lắc đầu: "Không phải, đây là do một tiệm làm nail trên thị trấn chúng tôi làm cho. Đẹp nhỉ?"
Nhân viên khách sạn gật đầu: "Từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy bộ móng nào được sơn đẹp như vậy. Màu sắc rất dịu nhẹ."
Chiều hôm đó, tan ca rồi mà trong đầu nhân viên khách sạn vẫn còn đang suy nghĩ về bộ móng tay của Lê Tu, như bị lớp sơn màu hồng ngọt ngào kia như bỏ bùa vậy, không xua đi được.
Cô ta mua sơn móng tay dịch gỗ sương mù ở tiệm của phù thuỷ, về nhà thử sơn như móng tay của Lê Tu. Thế nhưng lại thất bại, mười đầu ngón tay lại trở nên đen thui không thể nhìn nổi.
Lê Tu ăn cơm xong bèn đi tới tiệm thuốc Sa Sa. Những loại dược phẩm cao cấp mà cô ấy chế tạo ra đều được bán ra ở chỗ này.
Bây giờ là xế chiều nên tiệm thuốc Sa Sa không có vị khách nào.
Lê Tu đi vào: "Phi Sa, có bận gì đó không?"
Bà chủ Phi Sa của tiệm thuốc Sa Sa là tinh linh, mái tóc màu vàng kim dài được tết gọn gàng, lỗ tai nhọn hoắt, trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì. Cô ta hơi lạnh nhạt lắc đầu: "Không bận gì cả."
Vì sống lâu nên tinh linh thường khá lập dị, phần lớn đều rất có cá tính.
Lê Tu đã quen với tính cách lạnh lùng bình tĩnh của Phi Sa rồi nên chỉ cẩn thận lấy dược phẩm cao cấp cô ấy chế tạo cho một tháng này ra.
Phi Sa kiểm tra từng lọ một, thấy chất lượng không thành vấn đề thì cất hết vào quầy: "Mười lọ dược phẩm cao cấp, mười đồng xu vàng."
Lúc Lê Tu đưa tay nhặt đồng xu vàng, tầm mắt của Phi Sa rơi vào đầu ngón tay mập mạp của cô ấy, bỗng nhiên giọng nói trở nên kích động: "Cậu sơn móng tay kiểu gì vậy?"
Màu đẹp quá đi mất, vừa mỏng nhẹ như sương vừa hồng hồng mềm mềm, trông như hoa anh đào nở rộ sâu trong núi rừng ngày xuân vậy, tự nhiên nhẹ nhàng mà lại sạch sẽ, nhìn không giống sơn móng tay từ gỗ sương mù chút nào. Loại đó không sơn được ra màu sắc dịu dàng nhẹ nhàng như vậy.
Thấy Phi Sa cũng có lúc để lộ ưu tư ra ngoài thế này, Lê Tư cảm thấy không quen lắm.
Cô ấy chậm chạp không nói lời nào. Phi Sa cầm lấy tay cô ấy nhìn kỹ một lần nữa, còn sờ lên móng tay kia một cái.
Bóng loáng như gốm sứ, hoàn toàn khác biệt với sự thô nhám sau khi dùng gỗ sương mù sơn lên.
"Đây là do cậu tự sơn sao?" Phi Sa vuốt ve móng tay Lê Tu rồi hỏi lại một lần nữa, giọng điệu còn vội vã hơn cả lần trước.
Lê Tu lắc đầu: "Ở trấn chúng tớ có một tiệm làm nail mới mở. Tớ làm ở đó."
Phi Sa nghi ngờ: "Tiệm làm nail là cái gì?"
Lê Tu giải thích cho Phi Sa bằng y nguyên những lời mà Lộ Dao đã từng giải thích với mình, còn kể về những kiểu dáng mới lạ trong tiệm làm nail nữa.
Đôi mắt của Phi Sa càng ngày càng sáng. Lúc Lê Tu sắp rời đi, cô ta đóng cửa tiệm thuốc lại rồi tỏ vẻ muốn đồng hành với Lê Tu, đi tới thị trấn Lục Bảo Thạch một chuyến.
Cô ta cũng muốn làm móng một lần.
Lê Tu hơi giật mình. Theo như cô ấy biết thì Phi Sa đã ở thành phố Eunorton gần mười năm rồi không đi xa nhà.
Chỉ là Lê Tu cũng rất vui vẻ, không ngờ mình chỉ đi làm móng thôi mà trên hành trình lần này lại gặp được bao nhiêu là chuyện thú vị. Ngay cả Phi Sa cũng muốn kết bạn đồng hành cùng cô ấy.
Lê Tu để Phi Sa tới khách sạn trước, còn mình thì lấy ra ba đồng xu vàng, tới tiệm thuốc Sid lớn nhất thành phố Eunorton mua dược liệu cần thiết.
Lúc đi ra khỏi tiệm thuốc, cô ấy gặp bà chủ tiệm thuốc là cụ Sid. Lúc đi bộ, người phụ nữ này khép hờ mắt, đuôi mắt nhếch lên như chẳng để ai vào mắt vậy.
Lê Tu ôm một túi thảo dược lớn, né tránh trong vô thức.
Cụ Sid cầm một cái quạt lông, tản mạn đi qua bên người Lê Tu.
Mới đi thêm được vài bước, bỗng nhiên bà dừng lại, quay đầu nhìn Lê Tu một cách đầy nghi ngờ rồi túm quần lên vòng trở lại, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào ngón tay Lê Tu, đôi mắt toả sáng: "Móng tay của cô sơn màu thật đặc biệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận