Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 66: Thăng cấp tầng mới và quyết định của đoàn tàu trưởng 2

Đợi gần một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Cao Dương.
Anh ta bước vào quán, đánh giá xung quanh một cách bất chấp, mùi thức ăn nồng nàn lập tức bắt lấy sự chú ý của anh ta.
Cao Dương nghiêng đầu nhìn sang Hạnh Tử đang đứng sau quầy thu ngân, trước mặt cô ấy có một bảng thực đơn được dựng thẳng.
Anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy từ mình nghe được nhiều nhất trong hôm nay - mì.
Hạnh Tử nhìn ra Cao Dương mới tới đây lần đầu, giới thiệu: "Hôm nay quán nhỏ có món mì mới, có mì bò hầm, mì tương đậu hà lan thập cẩm, mì dưa chua thịt thái sợi, mì thịt kho và mì Tam Tiên. Còn những thứ bên này là món ăn vặt hằng ngày, quý khách muốn gọi món gì?"
Trên thực đơn chỉ viết một từ "mì", không ngờ lại có nhiều loại đến thế, trong lòng Cao Dương kinh ngạc, bên cạnh còn có mấy loại thức ăn vặt, còn có đồ uống, đột nhiên anh ta cảm thấy khó lựa chọn, hỏi: "Có thể gọi một phần tất cả các món trên thực đơn được không?"
Hạnh Tử gật đầu: "Được."
Cao Dương ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng không gọi hết: "Cho một chén mì bò hầm, một chén mì tương đậu hà lan thập cẩm, còn các món ăn vặt thì mỗi thứ một phần."
Lúc thăng cấp cửa hàng đồ ăn nhanh, Lộ Dao chuyển quầy bar dưới lầu lên lầu hai.
Toàn bộ khu vực vốn để tủ dài giữ tươi bằng thủy tinh dưới lầu một được xây thành khu dùng cơm, mua thêm bàn mới là có thể tiếp thêm nhiều khách hơn rồi.
Lúc Cao Dương bước vào vẫn còn chỗ trống, nhưng mà anh ta càng thích ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đang đầy chỗ hơn, bây giờ chỉ đành ngồi ở hàng khác cách một lối đi nhỏ, vươn cổ lên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Người phục vụ nói phong cảnh ngoài cửa sổ là ảo giác biến thành nhờ ảo thuật, Cao Dương đi qua nhiều nơi như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy cảnh sắc nào tràn đầy sức sống, khiến người ngẩn ngơ như thế này.
Đây chắc chắn không phải phong cảnh có thể nhìn thấy ở thế giới này!
Anh ta muốn ghé vào sát hơn một chút để xem, còn chưa ngồi xuống thì đã nhìn thấy loáng thoáng một gốc cây hoa màu hồng phấn sum suê dày đặc ngoài cửa sổ.
Vị khách ngồi cạnh cửa sổ quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, Cao Dương đành phải thu hồi tầm mắt.
Đúng lúc, những món anh ta gọi đã được dọn lên.
Cánh gà nướng cay, giò heo quay tản ra mùi thơm nồng đầy kích thích, cơm rượu nếp cẩm nóng hổi cũng bốc lên hơi nóng ngọt ngào, Cao Dương không nhịn được ứa nước bọt nhìn thoáng qua một lượt, cuối cùng dừng mắt trên hai chén mì sợi.
Mì bò hầm là mì nước, sợi mì tươi trắng nằm trong chén sứ trắng có đáy nhỏ miệng to, ở giữa được xếp mấy miếng thịt bò nạc gân đan xen, bên trên có mấy miếng ớt cay nổi lềnh bềnh, còn có hành lá và rau thơm.
Vừa dùng đũa trộn lên, nước dùng màu đỏ có mỡ bóng bẩy thơm nức bao lấy mì sợi, sau đó từ từ chảy xuôi xuống theo kẽ hở giữa những sợi mì, nước hầm xương bò bị lớp dầu dày phủ kín như một quả bóng bay bị thủng, tỏa ra mùi hương nồng nàn đậm đà.
Cuối cùng Cao Dương cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hút mạnh một ngụm mì sợi, mì sợi trơn mượt, nước lèo đậm đà nhưng không ngấy, mùi hương thơm lừng, hút một ngụm mì thật to, lại ăn một miếng thịt.
Thịt bò được hầm mềm nhưng không bị nát, chỗ có gân mềm dẻo, nhai kỹ còn có thể cảm nhận được mùi sữa thoang thoảng.
Chén mì này, quá trọn vẹn!
Cao Dương chưa ăn được mấy ngụm đã húp hết một chén mì sợi.
Thật sự là húp, sau ngụm đầu tiên nếm được mùi vị, bỗng dưng cảm giác đói khát kéo tới, chỉ muốn ăn không ngừng mà chẳng thèm nhai.
Cũng may những người xung quanh cũng chẳng khác gì anh ta, đồ ăn vừa lên bàn thì không còn để ý được bất cứ chuyện gì xung quanh.
Cao Dương bưng chén lên ngửa đầu uống ừng ực hết sạch nước canh, đến cả miếng ớt cay chìm dưới đáy chén cũng bị vớt lên cho vào miệng ăn luôn.
Anh ta đặt cái chén không xuống, sự chú ý lập tức chuyển sang mì tương đậu hà lan thập cẩm bên cạnh.
Chén này là mì trộn, một đống mì khô dưới đáy chén, bên trên được chan một muỗng tương thịt băm màu đỏ thẫm thật to cùng với đậu hà lan màu vàng nhạt, còn có một nhúm hành thái xanh tươi.
Cao Dương càng thích mì nước hơn, gọi mì trộn thập cẩm này là vì trên đường nghe thấy người trẻ tuổi kia miêu tả mới nổi lên sự tò mò.
Anh ta dùng đũa trộn đều thịt băm và đậu hà lan lên, đậu hà lan được nấu đến mức mềm tróc vỏ, dùng đũa trộn một vòng đã khiến toàn bộ bao phủ trên sợi mì, đúng là trông vừa mềm vừa bùi, mùi thơm xộc vào mũi.
Vừa cho mì vào miệng, Cao Dương khựng lại một giây, sau đó lại tiếp tục lùa một đũa thật đầy vào miệng.
Thoạt nhìn thì món mì này có vẻ khô khan, nhưng sau khi trộn lên ăn vào thì lại bóng mỡ và thơm ngát, hoàn toàn khác so với ăn mì nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận