Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 894: Sáu mươi năm trước 3

Sáu mươi năm trước 3
Bây giờ là lúc lan tầm của trung tâm học bổ túc. Lộ Dao còn có cuộc hẹn, cô cầm lấy bảng kiểm tra rồi lướt qua vấn đề quan trọng, chuẩn bị lấy xương của Chu Y San để chế tác chìa khóa tâm linh.
Vẻ mặt của bà ta vốn đang chờ mong, bỗng nghe đến việc lấy xương thì hơi biến sắc. Sau đó liền đổi ý muốn kéo Chu Y San đi.
Nhưng Chu Y San lại bắt đầu thấy hứng thú với việc học bổ túc nên cứ ngồi im, còn xắn ống tay áo lên định bảo Lộ Dao lấy xương, thế là bị bà ta mạnh mẽ túm lấy rồi rời đi.
Lộ Dao cảm thấy hơi kỳ lạ, trong chốc lát chẳng biết không đúng ở đâu.
Tạ Mạc Lâm đứng ở gõ nhẹ lên cửa kính thủy tinh văn phòng của cô: "Bà chủ, ở bên này đã chuẩn bị xong xuôi rồi."
Lộ Dao bình tĩnh: "Được, chờ một chút."
Nghe nói 222 và 696 muốn vào trị liệu, 444 cũng vô cùng hứng thú với hành trình du hành thời không nên năn nỉ Lộ Lao dẫn chú ấy đi xem. Lộ Dao không kiềm được mà đồng ý.
Thế nên quy mô nhân viên du hành thời không lần này rất lớn. Có Lộ Dao, Bất Độc, Lâm Tuyết, Tạ Mạc Lâm và cả ba vật thí nghiệm.
Nhớ lại tình huống không rõ lần trước, để đề phòng xuất hiện vấn đề không thể kiểm soát thì Lộ Dao đã phát đạo cụ phòng hộ trước khi du hành thời không.
Lâm Tuyết giơ chiếc nhẫn màu bạc lên để quan sát: "Đeo cái này là được rồi à?"
Lộ Dao giải thích: "Tuy chỉ có mỗi đạo cụ này nhưng khi đeo sẽ kích hoạt lá chắn bảo vệ. Lúc gặp nguy hiểm thì sẽ phản ngược lại tổn thương, lá chắn có chất độc và nguyên tố không rõ. Mắt thường không nhìn thấy nhưng quả thật nó có tồn tại.”
444: "Không ngờ đây là đạo cụ lợi hại như vậy."
222: "Không nhìn thấy mới tốt, nếu không thì cứ có cảm giác đang mặc áo bảo hộ đi hóng gió trong viện nghiên cứu vậy."
Vẻ mặt của 696 hơi khó chịu: "Không cần phải nhắc đến viện nghiên cứu đâu."
Người cần phải đưa đi lần này rất nhiều, Lộ Dao lấy bản thể Alfred ra, ánh sáng màu bạc quen thuộc vây quanh lấy mọi người.
Ánh sáng màu bạc tan đi, trong phòng học bổ túc chẳng còn lấy một bóng người.
Trước đây Lộ Dao và Bất Độc đã từng điều tra, tọa độ mà bọn họ rơi xuống là ven bờ sông ít người sinh sống.
Nhóm người mở mắt ra, cỏ hoang mọc thành bụi, nước sông tĩnh lặng xuôi dòng, khung cảnh trước mặt hiu quạnh, bốn bề chỉ nghe mỗi tiếng gió, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ của một thành phố lớn.
"Thành phố Tam Hoa sáu mươi năm trước vắng vẻ đến thế sao?" Lâm Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lộ Dao dắt Bất Độc tìm đường, nói với bọn họ: "Đi về phía này đi, qua một đoạn đường là có thể thấy được tòa nhà, trong thành phố chắc sẽ có nhiều người."
Một đoạn đường nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Khi đi dọc trên bờ sông vắng vẻ, cảm giác không rõ ràng, đến khi nhìn thấy những chiếc thuyền cũ neo ở bên bờ sông, những ngư dân nói chuyện bằng ngôn ngữ địa phương kỳ lạ thì bọn họ mới có cảm giác chân thật rằng đã du hành thời không.
Đi dọc theo bờ sông thì lại càng thấy thêm nhiều thuyền và những ngư dân xem con thuyền như là nhà của mình.
Ánh mắt của những người đó ngạc nhìn nhìn về phía đám Lộ Dao, thấy cách ăn mặc gọn gàng, làn da trắng nõn thì sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Lâm Tuyết không quen lắm với cách quan sát lộ liễu này nên yên lặng né về phía sau Lộ Dao.
Nói ra cũng kỳ lạ thật, ở trong nhóm người chỉ có bà chủ là người không có năng lực nhưng chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy an toàn nhất khi ở bên bà chủ.
Lời nói và hành động của ba vật thí nghiệm rất tự nhiên. 696 phát hiện ra sự khó hiểu của Lâm Tuyết bèn giải thích: "Ngay cả việc bài tiết của vật thí nghiệm đều phải được kiểm tra ghi chép mỗi ngày, chỉ bị nhìn vài lần thôi mà, đã quen từ lâu rồi."
Lâm Tuyết: "..."
Bọn họ đến được một cây cầu, trên cầu có một trạm thu phí.
Muốn qua cầu thì phải tốn một đồng xu để mua vé qua cầu.
Lộ Dao đã sớm chuẩn bị.
Mua xong vé thì đoàn người bước lên cầu Giang.
Qua cầu tựa như đã vào được thành phố.
Trên đường có nhiều người hơn, cũng có cả cửa hàng buôn bán.
Trên đường có loại xe taxi kiểu cũ, xe bò kéo, xe ngựa, hình ảnh này có vẻ khá chấn động trong mắt của đám người xuyên qua.
444 hào hứng đánh giá mấy lần, vẻ mặt nghi ngờ: "Cảm giác như người đi đường cứ mày chau mặt ủ ấy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
696 gật đầu hùa theo: "Dường như là vật thí nghiệm đều nhốt cùng nhau trong viện nghiên cứu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận