Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 149: Đầu ngón tay có vườn hoa hồng 3

Một lát sau, Lộ Dao lại thay một cây cọ sạch, pha ra màu đỏ đậm hơn hai phần màu đỏ tươi, thêm cánh hoa lên nhụy hoa vẫn đang trụi lủi, rồi pha ra một màu xanh lam mờ, vẽ ra hạt mưa rơi, tăng thêm bối cảnh.
Anna hơi ngơ ngác, khác rồi.
Đây là một nhánh hoa hồng bị nước mưa đánh vào nhếch nhác không chịu nổi, nhưng dù cành lá tán loạn hoa hồng rủ xuống, bông hoa vẫn ngẩng cao không chịu cúi đầu.
Điều vi diệu nhất đó là tư thái của hoa hồng này, màu sắc gần như y hệt đóa hoa hồng điêu tàn trên ngón tay của cụ Sid.
Hoa hồng của Anna chịu mưa chịu gió vẫn không cúi đầu, hoa hồng của cụ Sid sau khi nở rộ rực rỡ, vẫn giữ lại tro tàn.
Không biết vì sao, Anna chợt thấy chua xót nơi đầu mũi, đôi mắt rưng rưng, nhưng cô ấy cố gắng kìm nén.
Nếu làm một bộ nail cũng muốn khóc thì quá khôi hài rồi.
Ánh mắt cụ Sid nhìn Lộ Dao dịu hòa lại không ít, mang theo sự thân cận khắc chế.
Bà sống đến từng tuổi này rồi, sớm đã rõ mình muốn gì, không hề sợ hãi lụn bại hay tàn úa.
Mà Anna lại khác bà, nó còn trẻ, cần sự dũng cảm.
Dù có lòng hay không, bà chủ này cũng có cái nhìn sâu sắc rất nhạy bén.
Cụ Sid xoay đầu, trông thấy đống vật liệu đặt ngổn ngang chung với nhau trên bàn, tầm nhìn rơi trên một tờ giấy ghi chú linh tinh trên mặt bàn, khóe môi hơi cong lên, không nói gì thêm.
Họ và bà chủ này vẫn sẽ có sự tiếp xúc sâu hơn.
Cụ Sid và Anna rời khỏi tiệm nail, tìm một khách sạn nghỉ ngơi, họ quyết định ở lại thị trấn Lục Bảo Thạch này thêm một khoảng thời gian nữa.
Lộ Dao quăng bốn đồng xu vàng vào tủ, nhân lúc không có khách, gọi Harold và Ti Kim ra, vẻ mặt nghiêm khắc: “Tôi thấy hai người cần tiến hành đào tạo nhân viên.”
Harold đầy thờ ơ, không rời mắt khỏi sách truyện tranh, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
Dáng vẻ của Ti Kim cũng chẳng khác gì mấy, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình với vẻ mê luyến.
Lộ Dao khoanh tay, trầm giọng nói: “Nếu hai người không sửa thái độ hiện tại, tôi phải xem xét việc đuổi hai người đi. Tôi không cần nhân viên không chào hỏi khách, chỉ biết đọc truyện tranh và tự luyến trong ca làm.”
Từ “đuổi việc” này thuộc phạm trù hơi nghiêm trọng, cuối cùng Harold và Ti Kimcũng dành ra một chút tinh thần nhìn Lộ Dao, mặt khó hiểu.
Lộ Dao than thở một hơi, vốn cũng không hy vọng hai người họ tiếp đãi khách hàng giống nhân viên bình thường, nhưng hai tên này ngồi ngẩn người trong tiệm còn vai lớn hơn cả khách, này cần phải chỉnh đốn lại chút.
“Hai người là nhân viên tiệm, lúc khách vào tiệm, ít ra cũng phải chủ động chào hỏi, dẫn họ vào trong chứ không phải không quan tâm đọc truyện tranh, chơi móng tay.” Lộ Dao nghiêm túc nói: “Harold, anh không thể độc chiếm sô-pha nằm dài trên đó, phải ngồi dậy đàng hoàng.”
Harold đen mặt làm theo, mi tâm nhíu lại thành chữ xuyên.
Ti Kim ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Lộ Dao xoay đầu nhìn sang: “Ti Kim cứ nghịch móng tay suốt, không chào khách, hai người kẻ tám lạng người nửa cân.”
Harold và Ti Kim: “...”
Tuy không phản bác, nhưng hai con rồng đều đen mặt, dáng vẻ tủi thân tức không chịu nổi lại sống chết nhịn lại.
Lộ Dao thầm nghĩ có phải nói hơi quá rồi không, rồng quen tự do tự tại, nhất thời không thể thích nghi với thân phận nhân viên cũng thường tình.
Có điều cô cũng không yêu cầu hai người họ tháo vát bao nhiêu, đừng có lúc khách vào tiệm, nằm trên sô-pha phớt lờ khách là được.
Sau khi nghĩ lại, Lộ Dao bình ổn lại cảm xúc, dạy họ nhân viên nên là dáng vẻ thế nào từng chút từng chút.
Harold và Ti Kim gật đầu như giã tỏi, trông lại cực kỳ khiến người ta không yên tâm cho nổi.
Lộ Dao nói đến miệng lưỡi khô rát, hai con rồng tròn xoe mắt ngây thơ nhìn cô.
“...” Đàn gảy tay trâu gần một tiếng đồng hồ, Lộ Dao triệt để từ bỏ dạy dỗ cự long trở thành nhân viên tiêu chuẩn, gọi hệ thống ra: “Giúp tôi treo tin tuyển dụng nhân viên.”
Hệ thống: [Khấu trừ năm mươi điểm giá trị nhân khí, cương vị nhân viên mới của tiệm nail +1, quảng cáo tuyển dụng đã phát.]
Lộ Dao theo đó nhìn tiến độ nhiệm vụ một cái, tiệm nail thu nhập không tệ, nhưng số lượng khách hàng tiếp đãi kém quá nhiều so với cửa hàng đồ ăn nhanh, đến nay còn chưa đến hai mươi khách.
Nhiệm vụ thứ hai đình trệ rồi.
Chờ mãi chẳng có khách, Lộ Dao quyết định trước tiên đi hỏi Lê Tu chuyện thảo dược.
Tiệm thuốc đối diện chéo tiệm nail, mấy bước là tới rồi.
Lê Tu đang thu xếp dụng cụ chuẩn bị lên núi hái thảo dược, Lộ Dao đề nghị đi chung ngay tức khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận