Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 694: Có lẽ, bạn từng tò mò trên mặt trăng có thứ gì? 3

Có lẽ, bạn từng tò mò trên mặt trăng có thứ gì? 3
Lộ Dao chào hỏi với nàng, đi về phía nhà kề bên hông: "Các cô cứ ăn đi, tôi vào trong xem thế nào."
Hậu viện của Yên Chi Lâu rất lớn, chỉ có hai mẹ con ở nên còn dư lại rất nhiều phòng trống.
Vốn dĩ hai gian phòng ở sát sương phòng là nhà kho, dùng để chứa nguyên liệu làm phấn và hàng hóa đã làm xong.
Lần trước Lộ Dao đến đã thương lượng xong với các nàng, dọn sạch ba gian phòng trống ở nhà kề, một gian dùng để làm phòng điều chế nguyên liệu, một gian là phòng tiêu độc, gian cuối cùng là phòng đóng gói.
Phòng điều chế có hai kệ gỗ năm tầng mới được làm, hai cái tủ gỗ lớn có rất nhiều ngăn kéo dùng để chứa nguyên liệu, còn có rất nhiều chai lọ nhỏ, đều là dụng cụ thí nghiệm.
Trong phòng tiêu độc có xây một lò gạch bản mini, bên cạnh còn có bệ bếp, có thể nhóm lửa nấu nước, chủ yếu là dùng nhiệt độ cao để tiêu độc.
Ngoài ra Lộ Dao còn dùng rượu chiết xuất của triều Đại Vũ điều chế ra cồn có nồng độ phù hợp, cũng dùng cho việc tiêu độc.
Lúc cô tinh luyện rượu, thử điều chế cồn tiêu độc thì luôn dẫn Tô Tô theo kế bên.
Lộ Dao nghĩ tới việc dùng các bước tiêu độc theo hiện đại, nhưng rất nhanh đã từ bỏ.
Thăm dò thế giới, thăm dò chân lý, thăm dò tương lai, thậm chí là thăm dò chính bản thân, đều là chuyện rất thú vị.
So với việc đưa thẳng giải pháp tối ưu cho thế giới này thì đào tạo một học trò biết tự hỏi, có khả năng làm việc, hình như cũng là một loại thăm dò.
Lộ Dao cố gắng hết sức để đổi vài thường thức ở hiện đại thành khái niệm mà người cổ đại dễ dàng hiểu được, dạy cho Tô Tô.
Bọn họ thương lượng, lần đầu tiên sẽ dùng kiểu dáng son môi của rạp chiếu phim, cũng chính là kiểu son có vỏ có thể vặn dài vặn ngắn.
Kiểu dáng này vừa nhỏ gọn vừa tiện lợi, hơn nữa còn là kiểu dáng dân chúng triều Đại Vũ chưa từng thấy, khá thu hút ánh mắt mọi người.
Cách làm vỏ son cũng không phức tạp, bọn họ định dùng gỗ để khắc phần lõi, vỏ ngoài thì dùng sứ.
Lộ Dao và Từ nương tử cùng nhau hoàn thành bản thiết kế vỏ son môi, tổng cộng có hai kích cỡ - bản mini dùng thử một phẩy năm gram và bản ba phẩy hai gram.
Trên vỏ son kích cỡ bình thường sẽ được nung chế hình hoa cỏ có hình dạng khác nhau theo số màu, mà vỏ son mini sẽ dùng sứ trắng, không có bất cứ hoa văn nào cả.
Sau khi Lộ Dao và Từ nương tử thương lượng chi tiết về bao bì xong, Từ nương tử ra khỏi thành tìm lò gạch để đặt vỏ son môi.
Yên Chi Lâu vốn đã có hợp tác với lò gạch rồi, thường xuyên đặt bọn họ nung hộp son hoặc bình nhỏ đựng phấn thơm.
Lộ Dao thì đi cùng Tô Tô tới chợ phía Tây để tìm thợ mộc quen, đặt hai mẫu lõi cho vỏ son môi.
Thương lượng xong, hai người trở lại Yên Chi Lâu, bắt đầu nghiên cứu điều chế màu son.
Dù sao cũng là hợp tác với rạp chiếu phim, Lộ Dao tính liên kết màu sắc của son môi với nữ chính của những bộ phim đã chiếu tại rạp, sau đó lại mở rộng thêm theo những góc độ liên quan.
Công việc lu bù lên thì chẳng còn khái niệm nào về thời gian, không biết đã qua bao lâu, Từ nương tử đã trở lại từ ngoại thành, còn dẫn theo hai thợ thủ công.
Cổng hậu viện của Yên Chi Lâu mở toang, Từ nương tử kêu Lộ Dao tới cửa nói chuyện.
Lộ Dao chào hỏi với hai thợ thủ công, nghiêng đầu nhìn Từ nương tử, không biết có ý gì đây.
Từ nương tử gật đầu với thợ thủ công hơi lớn tuổi, người nọ móc một túi vải từ trong lòng ra, cẩn thận mở bốn góc, lộ ra một mảnh sứ.
Nói chính xác hơn là một mảnh sứ nửa trong suốt rất giống pha lê.
Từ nương tử nói: "Không phải ta đi đặt hàng sao, thấy nhóm thợ cả đang nung loại sứ này nên mới muốn mang tới cho ngươi xem thử."
Thợ ở lò gạch nói có người nhìn thấy trong thành có vách tường kỳ quái sáng như ngọc, còn có thể nhìn xuyên qua, hơn nữa rất chắc chắn, dùng đá đập cũng không vỡ nên sau khi về lò gạch thì nhớ mãi không quên, ngứa nghề quá, nhịn không được nung thử xem sao.
Chỉ là tạm thời còn chưa nung được thứ nào tương đương như thế, đây đều là bán thành phẩm không thành hình.
Lộ Dao: "... Hóa ra các người từng lấy đá đập cửa sổ rạp chiếu phim nhà tôi."
Thợ cả và học trò đi chung: "..."
Ánh mắt Lộ Dao bình tĩnh, rõ ràng không có sự chỉ trích, ngược lại càng khiến người ta thấy hổ thẹn hơn.
Thợ cả và học trò không dám ngẩng đầu lên, không ngờ lại khéo như thế, khách hàng mới lại là bà chủ của rạp chiếu phim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận