Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 575: Xem ra cậu vẫn chưa hiểu gì về bà chủ rồi 3

Từ khi anh ta làm việc ở rạp chiếu phim, cũng tham gia vào nhóm chat của nhân viên tại thế giới phố thương mại này, từng nghe nói công việc của chú Mệnh là giao hàng, nhưng không biết ông ta còn có năng lực này.
Chú Mệnh đi đến cửa rạp chiếu phim, lại lấy thiết bị quay chụp ra khỏi nhẫn, quay đầu giơ tay lên: "Vậy xem ra cậu vẫn chưa hiểu gì về bà chủ rồi."
Biểu cảm của Phó Trì hơi thay đổi, thấy chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay Cơ Phi Mệnh, nhưng vẫn chưa liên tưởng tới chuyện này: "Năng lực của chú có liên quan đến bà chủ?"
Vẻ mặt Cơ Phi Mệnh bình tĩnh: "Không thể mang hộp quà bánh trung thu của cửa hàng Lông Xù về thế giới gốc, chắc là cậu biết điều này. Vậy hằng ngày tôi đi qua đi lại giữa các cửa hàng để vận chuyển hàng hóa, nếu như không có đạo cụ đặc biệt thì làm sao vận chuyển nhiều rau quả và thịt các loại được mua sắm từ các cửa hàng khác nhau chứ?"
Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay của chú Mệnh đơn giản đến nỗi không có chút cảm giác tồn tại nào, nếu không phải ông ta cố ý cho xem thì đúng là bình thường sẽ không để ý tới.
Phó Trì trừng mắt, không thể tin nổi: "Cái nhẫn này... Chẳng lẽ là nhẫn không gian?"
Anh ta chỉ đoán đại thôi.
Nhưng chú Mệnh gật đầu.
Phó Trì đứng ngơ ngác ở cửa: "..."
Anh ta biết con phố này không bình thường, sự tồn tại của cửa hàng Lông Xù và rạp chiếu phim vốn đã liên tục đánh sập nhận thức và trải nghiệm mà anh ta tích góp từng chút trong mấy chục năm cuộc đời, nhưng vì bà chủ luôn tỏ vẻ bình tĩnh chẳng khác gì bình thường nên anh ta tự ngó lơ theo bản năng, nghĩ những chuyện không thể tưởng tượng này là bình thường.
Không biết qua bao lâu, Phó Trì đang hốt hoảng sợ hãi, đột nhiên tỉnh táo lại.
Bây giờ anh ta có khác gì dân chúng ở triều Đại Vũ đâu?
Phó Trì đẩy máy móc quay chụp vào rạp chiếu phim, Khốc Bát đã gội đầu xong, quấn một tấm vải không thấm nước xung quanh, ngồi trước một tấm gương lớn được dựng thẳng, vẻ mặt hơi thấp thỏm.
Tóc của Khốc Bát vừa dài vừa đen, chất tóc cũng rất tốt.
Lộ Dao cảm thấy nên cắt tỉa lại, chỉ nhuộm một phần, vậy sẽ trông rất tuyệt.
Nhưng mà thời này có câu nói "da tóc cơ thể là do cha mẹ ban cho", cắt tóc là một chuyện nghiêm túc, phần lớn những trường hợp cạo đầu có nghĩa là cắt đứt trần duyên, xuất gia quy y.
Muốn cắt hay không, quyền lựa chọn thuộc về Khốc Bát.
Khốc Bát cầm ảnh chụp lật tới lật lui, phân vân một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cắt một ít.
Ôn Giản, Chu Châu và Cẩu Tử đều sợ ngây người, vì nhuộm tóc mà Khốc ca chơi lớn thật.
Lộ Dao cầm kéo, chuẩn bị cắt trước một chút tóc ướt, thấy Phó Trì dọn máy móc quay chụp vào, hơi khó hiểu: "Lấy đâu ra nhiều máy móc vậy?"
Phó Trì lau mồ hôi trên trán: "Tôi muốn quay quá trình cô nhuộm tóc cho anh ta, có được không?"
Lộ Dao nhìn Khốc Bát: "Anh thấy thế nào?"
Khốc Bát thắc mắc: "Quay thế nào?”
"Không khác gì lúc chúng ta dùng camera di động ở tửu lâu trước đó cả, nhưng thiết bị của Tiểu Phó chuyên nghiệp hơn, thành phẩm quay được sẽ không tồi." Lộ Dao nói.
Khốc Bát lập tức nhớ tới chuyện lần đó, gật đầu nói: "Vậy được."
Mấy người Ôn Giản vừa nghe sắp quay, lại nghe nói phim được tạo ra từ cách tương tự thế này, lập tức vây xung quanh Phó Trì, quan sát động tác của anh ta với vẻ tò mò.
Lấy Khốc Bát và bà chủ làm trung tâm, Phó Trì lắp ba vị trí máy cố định, trong tay khiêng một cái máy, quay chụp toàn bộ quá trình nhuộm tóc mà không có bất cứ góc chết nào.
Quá trình nhuộm tóc rất phiền phức, muốn nhuộm thành những màu như tím, hồng nhạt linh tinh thì cần phải tẩy trắng tóc trước.
Mái tóc dài và dày của Khốc Bát, dù cắt một chút rồi nhưng quá trình tẩy và nhuộm vẫn vô cùng lâu.
Nhưng Lộ Dao đã dùng vài mánh khóe ma pháp để rút gọn các bước.
Thuốc nhuộm tóc cũng được cho thêm thảo dược ma pháp ở Đại lục Alexandria, lại dùng kỹ thuật tinh chế năng lượng tinh hạch để dung hợp, so với thuốc nhuộm tóc ở thế giới bình thường của Lộ Dao thì dễ lên màu hơn, giữ được màu lâu hơn và hạ thấp hết mức việc làm hư tổn tóc.
Dù vậy, quá trình này vẫn rườm rà và lâu như cũ.
Sắc trời tối dần, mấy người Ôn Giản, Chu Châu chỉ đành phải đi về trước.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Giản và Chu Châu gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim.
Chu Châu quan sát đối phương, thấy hơi bất ngờ: "Sớm vậy."
Ôn Giản gật đầu: "Ngươi cũng rất sớm."
Hai người còn chưa vào cửa, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Cẩu Tử thở hồng hộc đã chạy tới, vừa mở miệng đã hỏi: "Tóc của Khốc ca sao rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận