Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 849: Họ không giả vờ nữa 6

Họ không giả vờ nữa 6
Bà nội ôm cháu trai từ trong nhà đi ra, thấy Lộ Dao cũng ngạc nhiên: “Sao con về rồi?”
Không biết tại sao, Trần Tĩnh nhìn thấy sự ghét bỏ quen thuộc trên mặt bà nội.
Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ, lại phát hiện cô vẫn tươi cười rực rỡ.
Lộ Dao nhìn đứa con trai nhỏ bà nội ôm trong lòng một cái, không giơ tay tỏ ý muốn ôm, chỉ cười nói: “Đứa lớn đứa nhỏ đều quăng cho mẹ chăm, vẫn là quá vất vả rồi. Trùng hợp trong thôn tuyển giáo viên dạy thay, con gọi điện thoại hỏi, vừa hay phù hợp yêu cầu, đã hẹn sẽ từ chức quay về.”
Bà nội Trần Tĩnh cau mày thành một hàng nếp nhăn, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Con về làm chi? Cũng không phải mẹ chăm không nổi hai đứa chúng nó. Tiền lương giáo viên dạy thay trong thôn nào có cao bằng làm công bên ngoài? Trời ạ, mẹ thấy con vẫn quay về đi làm đi.”
Sắc mặt Lộ Dao thờ ơ: “Con mới về, thấy Tĩnh Tĩnh ở bên đường nhặt thức ăn bẩn để ăn. Một mình mẹ chăm hai đứa nhỏ vẫn quá cực rồi, sau này Tĩnh Tĩnh giao cho con. Bên trường học cũng đã bàn xong rồi, không đi chắc chắn không được.”
Nói xong, không màng bà nội tức giận giậm chân, Lộ Dao dẫn trần Tĩnh trực tiếp ra khỏi nhà chính, quẹo đến một căn nhà kề khóa lại kế bên.
Cô móc ra chìa khóa mở cửa, chăn giường đồ đạc trong phòng phủ một lớp băng dính, trên đó rơi một lớp bụi dày.
Cha mẹ Trần Tĩnh làm việc bên ngoài lâu năm, sinh con xong thì đưa về nhà giao cho cha mẹ họ, hằng năm chỉ có năm mới mới quay về ở vài ngày.
Tốn mấy tiếng quét dọn, dọn dẹp xong chăn gối và quần áo, Lộ Dao đun một chậu nước nóng rửa mặt rửa tay cho Trần Tĩnh, lại thay quần áo mới cho cô bé.
Trần Tĩnh lúng túng tay chân, trong mắt lại như có ánh sao.
Đây là mẹ cô bé, cô bé thích mẹ.
Lộ Dao nhìn đôi mắt trong veo của Trần Tĩnh trẻ con, vô thức thở dài.
Trần Tĩnh cũng không biết, trong một lần bổ túc khác, Hồ Tiêu cũng gọi cô là mẹ.
Thật là lộn xộn.
Lộ Dao về không tới hai ngày, Trần Tĩnh phát hiện mẹ giống với cô bé, không được gia đình yêu thích.
Bà nội thích mắng người, còn thích sai bảo mẹ làm việc.
Nhưng vì mẹ xào thức ăn cho dầu cho gia vị quá hào phóng, sau đó bà nội không để mẹ vào bếp nữa.
Lộ Dao từ nhà bếp ra ngoài, trong tay cầm hai quả trứng luộc nước trà thơm phức, một bát mì to đùng, gọi Trần Tĩnh về phòng với cô.
Một lớn một nhỏ ngồi bên bàn thấp, chia nhau một bát mì, rồi mỗi người ăn một quả trứng luộc nước trà.
Trứng luộc nước trà có vị mặn thơm, còn ngon hơn lòng trắng trứng luộc.
Trứng gà là mẹ mua, bà nội cũng không thể nói gì.
Giờ là đầu tháng tám, vẫn chưa đến lúc đi học.
Ăn sáng xong, Lộ Dao lấy thúng nhỏ và cuốc nhỏ dẫn Trần Tĩnh đến bờ ruộng đào rau dại.
Các loại rau dại Lộ Dao biết vẫn không nhiều bằng Trần Tĩnh, cô chỉ biết đào rau diếp cá.
Trần Tĩnh ở một bên như chú chim sơn ca, lát thì gọi mẹ đào hành tây, lát thì gọi mẹ đào cây tể thái, còn hái một bụi nấm mèo trên cây không biết tên ở bên đường.
Về đến nhà, Lộ Dao rửa rau diếp cá trộn nộm, lại chọn vài rau dại rửa sạch, luộc sơ trộn để ăn.
Nói thật lòng, rau dại không ngon.
Nhưng hai mẹ con vẫn ăn hơn phân nửa chung với cơm.
Buổi tối ông nội về, lại đòi uống rượu, không ai khuyên ông cả.
Ba, bốn ly xuống bụng, ông nội nói chuyện bắt đầu mất trật tự, đứng lên đi về hướng của Trần Tĩnh và Lộ Dao, bước chân xiêu vẹo.
Bà nội ôm cháu trốn vào sương phòng.
Hai tay Trần Tĩnh víu chặt đùi Lộ Dao, sắp khóc lên: “Ông nội thích đánh người, mẹ ơi, chúng ta chạy mau.”
Lộ Dao ngồi đấy không động đậy, cúi đầu nói với cô bé: “Tĩnh Tĩnh biết mình có siêu năng lực không?”
Trần Tĩnh mờ mịt gật đầu.
Lộ Dao xoa tóc khô vàng của cô bé, dịu giọng nói: “Năng lực của con giống mẹ, có thể khống chế hành vi của người khác thông qua ngôn ngữ.”
Ông lão say rượu giơ nắm đấm lên dùng sức đập xuống.
Lộ Dao không nhúc nhích, lạnh lùng lên tiếng: “Ông uống say rồi, muốn về sương phòng ngủ.”
Con ngươi vẩn đục của ông lão xoay vòng, bước chân chuyển đi, chầm chậm đứng dậy đi về phòng.
Lộ Dao lại nói: “Ngạch cửa của sương phòng quá cao, ông chợt không để ý, không thể bước qua, đạp vào ván cửa, bất cẩn ngã xuống ngất xỉu.”
Một giây sau, một chân của ông lão bước qua ngạch cửa sương phòng cao không tới mười xen-ti-mét, chân trước vấp chân sau, đùng một cái ngã ở cửa phòng, mê mang ngủ mất.
Bà nội Trần Tĩnh ôm cháu đứng trong cửa, ánh mắt kinh sợ nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao cúi đầu hỏi Trần Tĩnh: “Ăn no chưa con?”
Trần Tĩnh gật đầu.
Lộ Dao ôm cô bé về phòng đánh răng rửa mặt.
Buổi tối, hai mẹ con ngồi trên giường.
Trần Tĩnh mím môi lén quan sát Lộ Dao, nhỏ tiếng nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn lợi hại giống mẹ.”
Lộ Dao ôm cô bé vào lòng: “Được, mẹ dạy con nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận