Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 897: Thần Minh ủy thác 3

Thần Minh ủy thác 3
Liên hệ với lời nói của Bất Độc, Lộ Dao đoán có lẽ sẽ liên quan đến người bị bệnh trong thành phố này.
Lúc Lộ Dao và Bất Độc đến Tam Ngư lần đầu tiên thì phát hiện ở đây có một vài hiện tượng kỳ quái, người đang đi đường bỗng ngã xuống, xương cốt cả người mềm nhũn dần, cuối cùng không đứng dậy được nữa.
Hôm nay, Lộ Dao và Bất Độc đã âm thầm điều tra một chút.
Căn bệnh kỳ quái này không rõ nguyên nhân, cũng không biết cách lây lan, ở thời đại này không có phương pháp chữa trị hiệu quả.
Nếu mắc phải căn bệnh này thì chỉ có thể kéo dài thời gian đến khi chết.
Mà đáng sợ hơn là không chỉ có thành phố nhỏ Tam Ngư này mới có, mà các thành trấn xung quanh cũng có người bị nhiễm bệnh.
Thế nhưng trong tương lai, căn bệnh này đã được chữa khỏi.
Ít ra Lộ Dao vẫn chưa gặp ai mắc phải căn bệnh này ở thành phố Tam Hoa.
Lộ Dao khéo léo nói cho Fulla hay, chuyện này đã được giải quyết rồi.
Fulla nghe thế nhưng vẫn không an lòng, vẻ mặt càng thêm căng thẳng: "Chưa hết, chuyện ta muốn hỏi ngươi là chuyện của sáu mươi năm sau."
Lộ Dao lắc đầu: "Như lời người nói, tôi chỉ là một Nhân tộc, sợ là không có khả năng phân ưu giúp Thần Minh."
Fulla cúi đầu nhìn vòng tay nhãn cầu trên cổ tay Lộ Dao, còn cảm nhận được hơi thở Long tộc và một vài hơi thở quen thuộc, lén tỏ vẻ khinh thường.
Cả người đeo đủ loại tín vật của Nửa Thần Thần Minh, sao có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Fulla thở dài một hơi rồi ngồi xuống bờ sông, nhặt mấy hòn đá ném về phía mặt sông: "Nhân tộc yếu ớt đa tình, còn chẳng biết tự nhìn lại bản thân. Rõ ràng chỉ có một đời ngắn ngủi mà lại thích chạy theo những ý nghĩ ngông cuồng không thể bắt lấy. Nhưng người điên khùng giống như ngươi thì đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy."
"Lộ Dao, trên người của ngươi có một cái khế ước ràng buộc rất phiền phức. Cho dù có giải trừ khế ước hay đạt được khế ước thì ngươi vẫn cần rất nhiều sức mạnh."
"Nếu ngươi bằng lòng giúp ta, trở thành nữ thần chưởng quản tài phú và sự màu mỡ đất đai thì ta có thể chia cho ngươi sức mạnh của ta."
Lộ Dao đứng yên không nhúc nhích: "Nói ra cũng kỳ lạ thật. Thần Minh có thần lực thời gian dài lâu và tối cao thế mà lại nhờ đến sự trợ giúp của nhân loại."
Fulla: "..."
Có lẽ cô ấy biết vì sao cả người của cô toàn là tín vật Thần Minh.
Sau khi khiến cho nữ thần Phong Nhiêu cứng họng không trả lời được thì Lộ Dao thỏa lòng hơn nhiều, từng người lần lượt ngồi xuống, cô tiện tay ngắt một cây cỏ khô ngắm nghía: “Nói thử xem, có chuyện gì?"
Mở nhiều cửa hàng như thế, ít nhiều gì Lộ Dao cũng có kinh nghiệm.
Lúc gặp được Thần Minh thì gần như sẽ nhận lấy nhiệm vụ cuối cùng.
Fulla rất độc miệng, chẳng giống như Nữ thần biển sâu dịu dàng từ ái, tính cách của cô ấy rất thẳng thắn, là một nữ thần rất có sức sống.
Lộ Dao mềm mỏng lại, cô ấy cũng không nhăn nhó nữa.
Lộ Dao biết được nguyên nhân vì sao trong tương lai lại xuất hiện siêu năng lực, cô quyết định nhận ủy thác của nữ thần Phong Nhiêu, bởi thế nên mới nhận được chúc phúc của nữ thần.
-----
Trong phòng bổ túc, Tạ Mạc Lâm và Lâm Tuyết đang bàn bạc có nên gọi điện đến viện nghiên cứu hay không thì trong góc phòng bỗng lóe lên ánh sáng bạc chói lóa.
Lộ Dao và Bất Độc đã trở lại.
Bên bờ sông Tam Ngư, Lộ Dao không cảm thấy gì cả.
Vừa trở lại Trung tâm bổ túc thì cảm giác mỏi mệt bỗng bao trùm. Thay vì giải thích, cô chỉ bảo là năng lượng của cỗ máy thời gian không đủ nên không thể nào một lần đưa nhiều người như thế để du hành, thế nên đành phải thay pin một lát.
Lần đầu tiên Lâm Tuyết nghe đến việc cỗ máy thời gian cần dùng đến pin mới chạy nên không khỏi suy nghĩ thêm nhiều.
444 và 696 ở bên cạnh cũng vô cùng thích thú.
Tạ Mạc Lâm thấy vẻ mặt của bà chủ mỏi mệt, bộ dáng đứng không vững thì ngăn mọi người không hỏi nữa, dặn dò mọi người tan làm đi.
Sau khi nhân viên cửa hàng rời khỏi thì Lộ Dao chẳng còn hơi sức động đậy nữa, Bất Độc phụ trách đóng cửa hàng.
Tựa như người bạn nhỏ lần đầu tiên giúp đỡ người nhà chạy việc, khuôn mặt của Bất Độc rất nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra bên ngoài rồi đóng cửa.
Nhị Tâm muốn lừa để lấy chút đồ ăn vặt nên cứ theo đuôi vây quanh Bất Độc.
Trong phòng nghỉ, Lộ Dao đắp chăn tựa vào sô-pha, ánh mắt rã rời.
Cô cố gắng tập trung tinh thần chờ Bất Độc trở về.
Thế nhưng sự mệt mỏi tựa như thú dữ nhào đến, trong phút chốc ý thức đã vụt tắt.
Bất Độc trở về từ bên ngoài, thấy Lộ Dao đang ngủ nên cố gắng đắp thêm mấy cái chăn dày lên người cô.
Cậu bé cởi giày, đến bên cạnh Lộ Dao thật cẩn thận.
Sợ khí lạnh bao lấy cô nên cậu bé túm lấy một góc chăn trong lòng bàn tay, nghiêng đầu về phía Lộ Dao, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận