Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 255: Cuộc sống giống như một hộp chocolate 1

Lộ Dao lùi ra một chút để Harold đi vào, cũng không hỏi mấy ngày nay hắn đi đâu: "Quay về là tốt rồi."
Harold đi tới ghế salon ngồi xuống rồi móc từ trong ngực ra một khúc xương trắng.
Lộ Dao rót nước quay lại thấy xương trong tay hắn thì hơi ngạc nhiên: "Anh kiếm thứ này ở đâu ra vậy?"
Xương này rất giống với khúc xương mà Ma Thần cho cô.
Harold đưa nó cho cô: "Tôi đi thu lượm xương cốt còn sót lại của cha mẹ tôi thì phát hiện trong xương của mẹ tôi có lẫn một khúc xương kỳ quái. Đây không phải là xương rồng. Cô biết nó à?"
Linh hồn của Drakes bị Helena khoá lại nhốt trong xương nên cốt long huyễn hoá ra cũng không phải cơ thể vốn có của ông.
Hài cốt của ông và Alia chia ra tìm được ở trong nhà của gia tộc Kinclair tại thủ đô Đế Quốc và Vương Cung.
Ma lực của Harold vừa khôi phục một ít đã đi thu gom hài cốt ngay, sau đó mang đi chôn ở một chỗ bí mật.
Lộ Dao nhận lấy xương nhìn một chút, sau đó lấy ra một khúc khác từ trong kho hàng đặt chung với khúc kia: "Anh thấy hai thứ này có giống nhau không?"
"Trông thì có vẻ là vậy. Lộ Dao, cô đang thu thập loại xương này à?" Harold hỏi.
Lộ Dao cũng không biết mình có phải thu thập thứ này hay không. Trong nhiệm vụ của hệ thống không có điều này. Thế là cô lắc đầu nói: "Khúc xương này là tôi được một vị khách từ một cửa hàng khác đưa cho. Không ngờ rằng ở đây cũng có."
Harold nhớ tới người đàn ông xuất hiện trong trí nhớ của mẹ mình. Người đó đã giao cho mẹ hắn một cái hộp, bảo mẹ hắn giữ thay mình.
Cái hộp kia có bề ngang hẹp nhưng rất dài, trông vừa đủ để bỏ một khúc xương lớn bằng chừng này.
Mẹ đã qua đời rồi, hẳn là ước định cũng đã hoàn thành.
Harold gật đầu rồi thấp giọng nói: "Vậy khúc này cũng cho cô đấy."
Lộ Dao nhớ ra Ma Thần đã từng nói xương chính là mục tiêu của cô.
Nhưng hệ thống lại chẳng nói gì, cũng chưa từng phát nhiệm vụ tìm xương bao giờ, cũng không biết giữa chúng có liên quan gì không.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nhận lấy: "Được, cảm ơn anh nhé."
Con ngươi màu lam tối của Harold nhìn Lộ Dao thật sâu rồi mím mím môi.
"Sao thế?" Lộ Dao hỏi.
Harold đảo mắt rồi khẽ gật đầu một cái, dừng lại trong phút chốc rồi lại gật đầu: "Lộ Dao, cô có muốn ký khế ước với tôi không?"
Khế ước á?
"Cái loại trói buộc linh hồn kia ấy à?" Lộ Dao tò mò hỏi.
Tay Harold siết chặt lấy áo khoác, gật đầu.
Lộ Dao lắc đầu: "Nếu có thể thì không ký có được không?"
Harold hơi ngạc nhiên: "Tại sao?"
Lộ Dao cười khổ: "Linh hồn của tôi đã rất nặng rồi. Nếu bây giờ treo thêm một con rồng nữa thì e là nó sẽ trĩu xuống mất."
Bé rồng đen không biết rằng mỗi tuần một lần, cô lại phải ràng buộc thêm một linh hồn. Bây giờ cô đã có ba đối tượng trói buộc linh hồn rồi, vẫn còn bốn năm đối tượng đang đứng xếp hàng nữa.
Sau này cửa hàng đồ ăn nhanh tuyển thêm người mới thì số lượng sẽ còn tăng lên, thật sự không còn chỗ để treo rồng nữa.
Harold không hiểu cô cười cái gì, bả vai căng lên nhưng rồi lại từ từ thả lỏng, bàn tay đang siết chặt cũng thả ra: "Tôi biết rồi."
Quả nhiên, Lộ Dao chính là Lộ Dao.
【Chúc mừng bà chủ, nhận được sự thừa nhận của Long tộc, chủng tộc mạnh nhất ở Đại lục Alexandria. Tiệm làm nail thăng cấp thành cửa tiệm năm sao. Bà chủ có thể đi tới thế giới tiếp theo ngay lập tức!】
Lộ Dao cảm thấy túi áo nóng lên, sờ vào thì thấy đó là manh mối.
Mỗi lần cô xem tờ giấy nhỏ này xong thường tuỳ tiện đặt nó lên một chỗ nào đó. Nhưng lần tiếp theo nó lại cứ xuất hiện trong túi cô.
Cứ như là tờ giấy nhỏ biết đường đi vậy.
Hai tờ giấy trắng có chiều rộng bằng ngón tay chồng lên nhau. Tờ đầu tiên viết "Ngũ vị trần gian". Tờ thứ hai là một một bức tranh nhỏ. Một cái móng vuốt có vảy sắc bén đang ôm rất nhiều bảo vật. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng mân mê các góc tranh, quả nhiên bên dưới có manh mối mới.
Manh mối lần này là chữ viết, tám chữ.
Harold lại gần, thấy chữ ghi trên tờ giấy: ""Cuộc sống giống như một hộp chocolate". Đây là cái gì vậy?"
Lộ Dao tiện tay cất tờ giấy vào trong túi: "Trò chơi giải đố ấy mà. Harold, anh muốn ở lại phòng nghỉ không?"
Harold sững người một chút rồi dè dặt hỏi: "Có được không?"
Chuyện của cha mẹ đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn. Bé rồng đen bỗng hiểu chuyện hơn nhiều.
"Đương nhiên là được rồi." Lộ Dao nhớ tới lời dặn dò của Drakes, bèn nói dự định trong lòng ra: "Harold, tôi chuẩn bị nói lại với cô giáo Mộc Tâm, đưa anh tới hang rồng lần nữa."
Ánh mắt Harold loé lên, nhỏ giọng lầm bầm: "Hang rồng chơi chẳng vui gì cả."
Lộ Dao: "Anh còn hơn năm mươi năm nữa mới có thể trưởng thành. Anh cũng không thể lãng phí quãng thời gian này chỉ để đọc truyện tranh không thôi được. Tôi không muốn sau này cửa tiệm có một nhân viên vô dụng."
Harold: "..."
Ngày hôm sau, khi nhân viên cửa tiệm đến làm thì thấy Harold đi ra từ phòng nghỉ. Ai cũng giật mình ngạc nhiên.
Buổi trưa, Mộc Tâm tới tiệm làm nail tìm Lộ Dao, đi cùng còn có một vị khách ngoài ý muốn.
Lộ Dao trò chuyện với Mộc Tâm chuyện của Harold trước. Long tộc còn thiếu nợ Harold, mà lời tiên đoán rồng đen diệt thế cũng đã bị xoá rồi nên hắn phải quay về hang rồng tiếp tục học tập. Đây cũng không phải việc gì khó.
Trái lại Mộc Tâm rất bất ngờ vì Harold bằng lòng quay về lần nữa.
Lộ Dao cười một tiếng: "Chuyện đi học làm phiền cô rồi."
Sắp đến thời gian tựu trường rồi nên Harold và Tina phải về hang rồng.
Hai con rồng con nhận được sự đồng ý của người lớn nên đã nộp đơn xin phép trước để không ở lại hang rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận