Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 762: Vượt thời gian cùng thầy Alfred 2

Alfred thở dài, này hơi lố rồi.
E là phản ứng có điều kiện theo ý thức của Tiêu Trạch trưởng thành.
Trưởng thành không thể thay đổi.
Dù ký ức sau khi trưởng thành đã bị phong bế, trong hành vi vẫn sẽ có phản ứng vô thức phản xạ từ kinh nghiệm và sự từng trải tích lũy.
Tiêu Trạch không lấy hamburger ra ngay, mà là nhìn bé rồng béo: “Cảm ơn anh, thầy Alfred.”
Bé rồng béo mua đồ về mệt chết rồi, nằm liệt trên bàn, không muốn nhúc nhích.
Tiêu Trạch cúi đầu, lông mi dày như cánh quạt, giọng nói non nớt: “Mẹ nói, tan làm đi ăn phần ăn dành cho trẻ em. Vì hôm nay, sinh nhật. Chỉ cần mẹ về, không có phần ăn trẻ em, cũng không sao cả.”
Giọng của Tiêu Trạch càng ngày càng nhỏ, mang theo sự nức nở, nước mắt như hạt đậu, rơi lã chã lên bàn.
Cậu ấy tủi thân trong lòng, lại sợ hãi.
Nhưng không biết phải biểu đạt ra sao, cũng không biết có thể nói cùng ai.
Không biết tại sao, thầy Alfred nhỏ bé khiến cậu ấy cảm thấy an tâm, dễ dàng nói ra lời trong lòng.
Alfred lăn một vòng, gác cằm lên mu bàn tay múp míp của nhóc đầu đinh, dang rộng đôi cánh đang khép lại, vỗ nhẹ lên cánh tay của nhóc đầu đinh: “Tôi biết. Ở tương lai xa xôi, có một người vô cùng vô cùng thương yêu cậu, biết cậu rơi vào rắc rối, nên mời tôi đến giúp cậu. Lúc gặp nhau buổi chiều, không phải đã nói với cậu rồi sao.”
Đứa bé năm tuổi không thể hiểu hết được lời nói của Alfred, nhưng nghe nói có người thương yêu mình, cảm nhận được sự vui vẻ theo bản năng, không nhịn được hỏi: “Đó là ai?”
Alfred lại lăn một vòng nữa, lăn đến cạnh túi nilon, khều chiếc hộp, nói: “Sắp nguội rồi, không ăn à? Cái người vô cùng vô cùng thương yêu cậu biết hôm nay là sinh nhật cậu, cố tình nhờ tôi mang cái này đến cho cậu.”
Tiêu Trạch hơi ngơ ngác, sau đó cười rộ lên: “Em ăn!”
Alfred lấy khăn giấy đưa qua: “Nước mắt và nước mũi tèm lem rồi, lau nhanh.”
Tiêu Trạch tự lau mặt sạch sẽ, bắt đầu ăn hamburger và khoai tây chiên, chân nhỏ dưới ghế đẩu nhẹ đung đưa: “Thầy Alfred, khi nào thì em có thể gặp được người đó?”
“Ai?”
Tiêu Trạch: “Người anh nói ấy.”
Alfred: “Ừm... Chờ cậu lớn hơn chút nữa.”
Tiêu Trạch há miệng cắn một ngụm lớn hamburger trong tay, ậm ờ nói: “Thầy ơi, em lớn rồi.”
Alfred bị nhóc đầu đinh chọc cười, ngồi dậy ra dấu, móng vuốt nhỏ bé múa may loạn xạ: “Chút xíu này không đủ, phải chờ đến khi cậu cao hơn dì bảo mẫu.”
Tiêu Trạch nhíu đôi mày thanh tú lại: “Lâu lắm.”
Alfred: “Năm nay cậu năm tuổi đúng chứ?”
Tiêu Trạch gật đầu.
Alfred: “Chờ cậu hai mươi hai tuổi thì có thể gặp được người đó. Hai mươi hai, trừ đi năm, cậu biết còn bao lâu không nào?”
Tiêu Trạch bỏ hamburger xuống, giơ hai tay lên làm phép tính.
Trẻ con ở Trung tâm chăm sóc giáo dục cũng sẽ đi học, học tính toán chữ cái đơn giản, dần dần nhận thức thế giới.
Alfred cho rằng phép tính cộng trừ hai chữ số đối với Tiêu Trạch mà nói quá khó, nhưng cậu ấy lại ngẩng đầu lên, trong mắt lóe qua ánh sáng vui mừng: “Còn mười bảy lần sinh nhật.”
“Cậu giỏi thật ấy.” Alfred vỗ cánh, bay lên hôn lên trán của Tiêu Trạch.
Nhóc đầu đinh ngại ngùng, mím môi rũ mắt, không dám nhìn thầy Alfred.
Chờ Tiêu Trạch ăn xong phần ăn trẻ em, đã qua giờ đi ngủ quy định của Trung tâm chăm sóc giáo dục.
Không biết tại sao, dì bảo mẫu cũng không đến tìm cậu ấy.
Alfred đưa Tiêu Trạch về phòng ngủ, nhìn cậu ấy leo lên giường, đắp chăn ngay ngắn, nhắm mắt lại.
Qua một lát, tiếng hít thở đều đặn từ giường truyền đến, Alfred nhỏ giọng nói: “Học sinh bổ túc số một Tiêu Trạch, ngủ ngon.”
“Meo~ meo~ meo~” Nhị Tâm kêu, cọ nhẹ lên ống quần của khách hàng.
Tiêu Trạch mở mắt ra, lại trở về trung tâm bổ túc.
Anh ấy hơi hoang mang, nhìn ngó xung quanh, không thấy bà chủ đâu, cúi đầu nhìn bé rồng đen cuộn người trên bàn, chậm rãi giơ tay ra: “Thầy... Alfred?”
Lộ Dao mới chào hỏi khách hàng mua đồ ở ngoài, lúc đi vào thì thấy màn này, cười nói: “Tôi nói không sai chứ, đây là giáo viên bổ túc mạnh nhất của trung tâm bổ túc chúng tôi.”
Tiêu Trạch rút tay về, gượng gạo gãi đầu.
Lộ Dao đi qua ngồi xuống: “Lần đầu bổ túc, cảm thấy thế nào?”
Sau khi Tiêu Trạch tỉnh táo, ký ức mừng sinh nhật với thầy Alfred bắt đầu dâng lên.
Lúc anh ấy tỉnh dậy ở bên đấy lần đầu tiên, thật ra ý thức vẫn rõ ràng.
Nhưng lúc ấy mệt rã rời nên ngủ mất rồi.
Tỉnh lại thì gặp được thầy Alfred, ký ức trước năm tuổi bị phong ấn.
Tiêu Trạch chống tay lên trán, trong đầu toàn là cảnh tượng ở cùng với thầy Alfred.
Đầu ngón chân cũng mỏi mệt nhưng lại không nhịn được tiếp tục nhớ lại.
Cảm nhận bên trong ký ức chân thật mà cụ thể, lúc này vẫn đang ảnh hưởng đến cảm xúc của Tiêu Trạch.
Anh ấy lại lần nữa cảm nhận được sự bất lực của tuổi thơ, nhưng sự xuất hiện của thầy Alfred, thật sự cứu giúp anh ấy của sự tủi thân không ai giúp đỡ ngày năm tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận