Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 375: Thu hoạch tình yêu của nhân loại 3

Nhưng dường như Băng Dính Ngốc phát hiện trong tay cậu ta có thức ăn, ngẩng cái đầu tròn lên nhìn cậu ta đầy tủi thân, kêu từng tiếng nhõng nhẽo: "Meo..."
Trần Tinh Vũ cố nén suy nghĩ muốn cho nó ăn xuống, ngẩng đầu nhìn Lộ Dao, giọng nói cũng phát run: "Nó thật sự rất đáng yêu, có tên không?"
Lộ Dao ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mèo cam nhỏ đã bắt đầu vươn móng vuốt kéo ống quần khách hàng, vẻ mặt dịu dàng: "Nó tên là Băng Dính Ngốc, tính hiền lành, lúc nào cũng phản ứng chậm hơn đám anh em cùng ổ mấy nhịp."
Trần Tinh Vũ gật đầu: "Đúng vậy, động tác của nó rất chậm."
Nếu là một con mèo, ngốc như thế thì vừa khéo.
Nhưng nếu là con người, hiền lành chậm chạp như thế thì khó ai thích nổi.
Lộ Dao hờ hững nói tiếp: "Nó thích ăn cơm khô và ngủ. Lúc ăn cũng chậm nhất, lại thích ngủ nướng, cả ngày lười biếng thích ngẩn người. Đánh nhau không bằng Ăn Vạ, nhõng nhẽo không bằng Cà Ri Ngọt, nhưng nó lại được hoan nghênh nhất cửa hàng này, vô tình được loài người yêu thích."
Biểu cảm của Trần Tinh Vũ hơi thay đổi: "Mèo khác với con người, chỉ cần đáng yêu là có thể nhận được sự ưu ái của con người."
Lộ Dao nhìn cậu ta với vẻ kỳ quái: "Nếu nói là đáng yêu thì chắc chắn Ăn Vạ và Cà Ri Ngọt không thua Băng Dính Ngốc. Nó ăn chậm nhưng ăn xong sẽ biết ôm bát liếm sạch. Lúc ngủ nướng cũng biết chọn chỗ, thích nằm ôm chậu hoa nhỏ cạnh cửa sổ để phơi nắng. Nếu cậu nhìn thấy nó thì sẽ có cảm giác, trông thì ngốc đấy, nhưng cái ngốc đó như có tính toán rồi."
Trần Tinh Vũ hơi sửng sốt, bỗng nhiên muốn cười, bà chủ hình dung mèo cam nhỏ đáng yêu ghê.
Mà vừa rồi cậu ta lại sinh lòng ganh đua với một con mèo cam nhỏ.
Tỉnh táo lại đi, mèo đáng yêu hơn người nhiều, đây không phải chuyện hiển nhiên sao?
Cậu ta chậm chạp ăn hết mâm hải sản, lại ngủ trưa cùng Băng Dính Ngốc, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Đứng ở trước cửa hàng, cậu ta quay đầu lại tạm biệt Băng Dính Ngốc: "Lần sau lại tới rủ mày ngủ trưa nhé."
Cửa của cửa hàng mở ra rồi đóng lại, bóng thiếu niên mặc đồ ngủ biến mất.
Lộ Dao chậm rãi quay đầu, nhìn sang Đỗ Thanh Mỹ: "Cô có thấy không, hình như vừa rồi thế giới bên ngoài không phải biển?"
Đỗ Thanh Mỹ trầm mê trong việc cho mèo ăn, hoàn toàn không chú ý tới, lúc này mặt đần ra: "Cái gì cơ?"
Lộ Dao bưng cái mâm không về phòng bếp, giọng điệu bình tĩnh: "Hồi nãy cửa mở ra, bên ngoài không phải biển mà là một nơi giống phòng làm việc vậy. Hình như vị khách kia về nhà rồi."
Cô cũng không chắc lắm, chỉ là đoán thôi, nếu không thì không có cách giải thích nào về nơi đi của Trần Tinh Vũ.
!!!
Đỗ Thanh Mỹ đứng lên, để mâm xuống lập tức đi tới cửa, kéo cửa ra, nước biển vẫn bị vách tường trong suốt cản lại, hoàn toàn không phải phòng làm việc mà bà chủ đã miêu tả.
Nhưng mà ngoài cửa có một con cá hải quỳ, trên cơ thể màu cam có ba sọc đen trắng bất quy tắc, kích thước hơi lớn, miệng cá lúc đóng lúc mở.
Dường như nó không ngờ đột nhiên cửa sẽ mở ra vậy, vẻ mặt có hơi ngơ ngác.
Cá hải quỳ là một loại cá cộng sinh cùng với hải quỳ, mượn hải quỳ để ẩn nấp tránh né kẻ thù và kẻ săn mồi. Rất nhiều hải quỳ dùng sinh vật phù du, động vật giáp xác và tảo biển làm thức ăn, thông thường sẽ không tự dưng rời xa hải quỳ cộng sinh.
Hơn nữa những con cá bình thường sẽ không thấy hứng thú với cửa hàng Lông Xù này và còn vừa khéo dừng lại trước cửa, Đỗ Thanh Mỹ đoán đây cũng là đồng loại bơi từ bầy cá tự kỷ tới đây, nghiêng người sang bên cạnh: "Có muốn vào không?"
Cá hải quỳ bơi lên bơi xuống hai vòng, do dự một chút, bắt đầu lao vào trong cửa rồi rơi xuống bờ cát trắng, biến thành một người phụ nữ trẻ tuổi tóc hồng nhạt.
Tần Mộng dùng tay chống lên bờ cát, há mồm thở dốc, thật sự biến về rồi!
Cô ấy bơi theo con tôm tít kia tới bên ngoài cửa hàng Lông Xù, quan sát một hồi, thấy sau khi vào cửa hàng thì tôm tít biến lại thành người.
Đỗ Thanh Mỹ đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tần Mộng, thấy rõ diện mạo của cô ấy, đôi mắt hơi mở to.
Trông người này rất quen, rất muốn gọi tên nhưng lời tới bên môi lại nói không ra được.
Lộ Dao nghe thấy tiếng thì ra khỏi phòng bếp, ánh mắt sáng lên: "Chị gái này xinh quá."
Tần Mộng đứng lên, ngẩng đầu thì thấy ba chú mèo con đang ghé vào bàn trà liếm lông Nhị Tâm, hơi cau mày, lùi xa hai bước.
Hồi nãy do dự ngoài cửa hàng, nguyên nhân chính là đây.
Cô ấy không thích mèo, phải nói là không thích bất cứ thứ gì có lông xù, không thích mùi động vật bám lên người, cũng ghét việc lông động vật dính trên quần áo.
Lộ Dao nhìn ra vẻ mặt cô ấy không đúng: "Không thích mèo sao?"
"Không có, chỉ là không nghĩ dưới đáy biển lại có mèo thôi." Tần Mộng lắc đầu, thuận miệng tìm cái cớ.
Cho dù không thích thì cô ấy cũng sẽ không nói thẳng ra trước mặt bà chủ.
Kinh nghiệm làm việc nhiều năm, chút mắt nhìn này vẫn phải có.
"Ngồi đâu cũng được, để tôi đi lấy nước." Lộ Dao chỉ ra vẻ như không biết, quay về phòng bếp rót một ly nước hoa hồng vải có gas, rồi cắt một đĩa trái cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận