Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 644: Không hổ là ngày nào cũng rèn luyện thẩm mỹ! 5

Không hổ là ngày nào cũng rèn luyện thẩm mỹ! 5
Kết thúc một ván, công tử Giang Nam châm trà cho giai nhân.
Sức lực nganh nhau, trà gửi tương tư.
Lại một ngày nữa, nhạc công ôm đàn đến quán trà đã hẹn, lúc đó công tử Giang Nam đã ở bên giai nhân.
Nhạc công vì tri kỷ mà vui vẻ, tự mình sắc trà cho hai người.
Từ thủ pháp châm trà của nhạc công, cô nương áo hồng phát hiện dường như nhạc công là ca ca của nàng.
Ở đây tiết lộ sự thật cô nương áo hồng một mình rời nhà đến kinh thành – để tìm đại ca ruột đã mất tích từ lâu.
Huynh muội nhận nhau, nhân gian may mắn.
Ba người ngồi vây quanh bàn thấp, uống trà nói vui mừng, cho đến khi mặt trăng hiện giữa trời.
Tình cảm ngàn dặm, trà giải sầu.
Lấy trà làm dẫn dắt liên kết ba cảnh vào.
Tiếng đàn xuất hiện liên tục trong quảng cáo do Huyền Ly tự đàn, tiêu chuẩn rất cao.
Phối hợp với nhan sắc của Vọng Sinh, Huyền Ly và Trần Liên Liên, Lộ Dao nhìn qua nhìn lại rất nhiều lần cũng không chán.
Sau khi cô xác định không thành vấn đề, bảo Nhạc Hãn tự mình đến xem.
Nhạc Hãn ở hậu trường nhìn thấy thành phẩm, không nói một lời nhìn hơn mười lần, lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim vẫn đang ngẩn người.
Thành thật mà nói, khi quay quảng cáo này, toàn bộ cảnh quay hắn đều đứng bên cạnh xem.
Lúc ấy chỉ cảm thấy mới lạ, hoàn toàn không ngờ những hình ảnh kỳ lạ vụn vặt kia cuối cùng sẽ biến thành một quảng cáo như vậy.
Nhạc Hãn không hình dung ra được cảm nhận trong lòng, trở lại quán trà, yên lặng mang ra cái giá lồng chim đựng bánh ngọt hoa lệ, ngồi bên cửa sổ ăn trà chiều.
Nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, hắn còn muốn đi đến rạp chiếu phim tìm Lộ Dao, thương lượng chuyện kéo dài thời gian phát sóng.
Giá của việc quay quảng cáo này là năm trăm lượng bạc, phí xuất hiện của ba diễn viên được tính sang một bên, phát sóng trong rạp chiếu phim còn phải trả thêm tiền.
Phân phối quảng cáo được chia thành hai loại, màn hình quảng cáo lớn ở cửa, hai mươi lượng bạc một ngày, màn hình nhỏ trong phòng chiếu phim, mỗi lần phát vào thời gian quảng cáo trước phim, toàn bộ màn hình một ngày là năm mươi lượng bạc.
Hợp đồng ban đầu giữa Nhạc Hãn và Lộ Dao là hai mươi ngày trên màn hình quảng cáo lớn ở cửa, kết quả buổi tối ngủ nằm mơ cũng rối rắm về việc này.
Hắn rất thích quảng cáo của rạp chiếu phim, quay quảng cáo tốn năm trăm lượng chỉ có thể xem hai mươi ngày, nghĩ như thế nào cũng không được sảng khoái.
Nhạc Hãn đứng dậy, khoác một bộ ngoại bào, đi tới bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, ghé vào mép cửa sổ.
Bên ngoài một màn đen kịt, trên bầu trời thưa thớt vài ngôi sao, gió mát thổi vào mặt nhưng không làm lạnh cái đầu nóng lên của hắn.
Hắn muốn đi tìm Lộ Dao sửa lại hợp đồng ít nhất là ba tháng.
Còn bao lâu nữa thì bình minh?
"Đây không phải là người của Bách Tương Viên sao? Làm thế nào họ có thể đi vào bức tường ánh sáng của rạp chiếu phim?”
“Không chỉ có thế, phía sau còn có Hoa Khôi cô nương của Lương Hồng Quán! Nàng ấy thực sự rất đẹp!”
“Xuân Hi Lâu? Sau Ngọc Quế Trai, lần này lại là Xuân Hi Lâu?”
Sáng sớm, cổng rạp chiếu phim đã được bao quanh bởi người dân.
Bọn họ như thường lệ, khi đi ngang qua cửa rạp chiếu phim, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, kết quả lại nhìn thấy thứ gì đó không giống trước kia.
Lúc này đây Xuân Hi Lâu xuất hiện trên vách tường thủy tinh, sau đó là một bữa tiệc thị giác không thể hình dung.
Huyền Ly và Vọng Sinh của Bách Tương Viên xuất hiện, khác với trang điểm đậm trên sân khấu ngày thường, bọn họ mặc quần áo màu trắng, dung mạo sạch sẽ, dáng vẻ đoan chính, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Sau đó Trần Liên Liên xuất hiện càng làm cho người ta sáng mắt, cho dù không có áo gấm hoa phục, không có châu ngọc trâm cài, Hoa Khôi cô nương vẫn xinh đẹp như vậy.
Mà đoạn Vọng Sinh và Trần Liên Liên chơi cờ kia, truyền bá rất rộng rãi.
Người dân có thể không thể hiểu tại sao nhìn thấy đoạn này, nhịp tim đập nhanh hơn, không nỡ rời mắt, nhưng nhận thức của con người về cảm xúc là một bản năng, theo đuổi lãng mạn cũng vậy.
Cửa bị tầng tầng lớp lớp vây quanh, xe ngựa vải màu xanh và xe ngựa hoa lệ treo quả cầu hồng song song dừng ở góc đường.
Vọng Sinh và Huyền Ly chen chúc ở cửa sổ, xa xa nhìn cửa rạp chiếu phim, bọn họ cũng chưa xem phim bao giờ.
Trần Liên Liên ngồi trong xe ngựa, ngón tay vo khăn tay, đứng ngồi không yên, lúc này lại ngượng ngùng đi ra ngoài, hết lần này tới lần khác người chen chúc ở cửa cũng rất lâu không tản đi, cuối cùng đành bảo Tiểu Đào xuống xe trước nhìn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận