Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 599: Giải thích cho các quan chức 4

Bả vai Triệu Kim Hương run lên, trán đặt trên mặt đất, ấp úng nói: "Ta... Ta...”
Lộ Dao ngắt lời bà ta: "Cũng không phải chuyện gì lớn, gần đây nhà kho mất đi một phần nguyên liệu xúc xích, bỏng ngô, mấy cân đường trắng, túi nước ép trái cây và một số đồ vật khác. Trong số mấy người ai đã lấy nó? Chủ động thừa nhận, trả lại đồ đã trộm, tôi sẽ không truy cứu.”
Từ khi Cẩu Tử phát hiện nguyên liệu trong kho bị trộm, sau đó mấy ngày, lại liên tục mất tám túi xúc xích, ba cân nguyên liệu bỏng ngô, ba cân đường trắng, bốn túi bột nước ép trái cây, mười thùng bỏng ngô.
Hồng Ngọc tiến lên một bước, khom người nói: "Mong bà chủ phân xử, Hồng Ngọc không có lấy.”
Lý Xuân Hoa theo sát phía sau: "Xuân Hoa cũng không lấy.”
Chu Hữu Phúc cũng liên tục nói không lấy đồ trong rạp, kêu oan uổng.
Trần Tiểu Lục cúi đầu, khuôn mặt vặn vẹo một chút, phụ họa: "Ta cũng không có lấy. Chúng ta là người mới, ngoài buổi sáng ra bình thường cũng không đến phòng nghỉ, huống chi là nơi như kho hàng. Người có hiềm nghi nhất, chắc chắn không phải là chúng ta, mong bà chủ xem xét.”
Cẩu Tử vừa nghe là biết có sự bất thường trong lời nói của hắn ta, cậu bé quản lý cửa hàng bán đồ ăn vặt, thường xuyên ra vào kho hàng, lấy nguyên liệu nấu ăn, muốn động tay chân cũng thuận tiện hơn những người khác.
Cậu bé có hơi sốt ruột, bước ra một bước nhỏ, muốn nói thì lại bị Khốc Bát kéo lại.
Lộ Dao không nhìn, bảo Phó Trì đến hậu trường mở máy giám sát.
Nhân viên trong rạp vẫn chưa biết, ngoại trừ bên trong nhà vệ sinh và phòng chiếu phim thì sảnh đợi, hành lang hay khu vực bán vé đều có máy giám sát.
Hình ảnh giám sát trực tiếp xuất hiện trên màn hình quảng cáo lớn của khu nghỉ ngơi, từ ngày đầu tiên kho hàng bị trộm đến trước khi đóng cửa hôm nay, thân phận của mấy tên trộm và phương thức trộm nguyên liệu nấu ăn, đều bị chụp rõ ràng.
Triệu Kim Hương và Trần Tiểu Lục vốn quen biết nhau, ngày đầu tiên đến rạp chiếu phim đã điều tra địa điểm.
Ngày hôm sau do có Trần Tiểu Lục trông chừng, Triệu Kim Hương nhân lúc không có người vào phòng nghỉ lấy đồ.
Trong phòng nghỉ không có máy giám sát nhưng cửa ra vào thì có, mỗi ngày nhân viên ra vào đều được quay lại.
Triệu Kim Hương trộm nguyên liệu nấu ăn từ phòng nghỉ rồi giấu trong váy, lại dùng vải bố bọc lại, cất vào cây chổi lau nhà ở phòng vệ sinh đối diện, tìm cơ hội từng chút một chuyển đồ ra ngoài.
Hai người làm bí mật, vì khu làm việc của Triệu Kim Hương và Chu Hữu Phúc cùng một chỗ, cộng thêm với việc Chu Hữu Phúc cũng thường xuyên ra vào phòng vệ sinh, rất nhanh phát hiện bà ta trộm đồ ăn trong rạp.
Triệu Kim Hương chủ động phân ra một nửa tang vật cho hắn ta, Chu Hữu Phúc liền không lên tiếng.
Từ đó về sau, mỗi lần Triệu Kim Hương trộm đồ đều sẽ chia cho Chu Hữu Phúc một phần, ngẫu nhiên Chu Hữu Phúc cũng sẽ hỗ trợ che giấu một hai phần.
Sắc mặt ba người Triệu Kim Hương, Chu Hữu Phúc, Trần Tiểu Lục trắng bệch, trước đó chỉ cảm thấy bà chủ còn trẻ mà coi thường, chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ mới là cá trong lưới.
Nghĩ đến việc bà chủ đã có bằng chứng từ lâu mà mãi đến hôm nay mới tung ra thì mồ hôi như có như không thấm ướt lưng, hai chân mềm nhũn.
Thật ra trộm được đồ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đãi ngộ trong rạp chiếu phim quá tốt, bà chủ lại hứa hẹn thời gian thử việc cũng có thù lao, ba người kéo dài hết ngày này qua ngày khác, chỉ chờ hôm nay cầm lương tháng rồi lại chạy đi.
Trương Thành phất tay, bốn quan binh tiến lên, chuẩn bị kéo ba người đi.
Lộ Dao gọi bọn họ lại: "Từ từ đã, còn có một người khác.”
Tầm mắt Trương Thành dao động giữa Hồng Ngọc và Lý Xuân Hoa, không biết Lộ Dao chỉ cái nào.
Hồng Ngọc đứng thẳng tắp, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nếu như bà chủ đã có thủ đoạn này, chắc chắn không thể nhận nhầm tên trộm.
Lý Xuân Hoa đứng sau Hồng Ngọc hai bước, cúi đầu, bình tĩnh lẫm liệt.
Trên màn hình quảng cáo xuất hiện hình ảnh mới, hình ảnh lần này còn rõ ràng hơn một chút so với vừa rồi, ống kính từ cửa phòng nghỉ chậm rãi chuyển ra đường - Lý Xuân Hoa luôn rời đi vào một thời gian của buổi trưa, chậm rãi đi đến một quán mì bên kia đường, một lát sau đi ra.
Môi Lý Xuân Hoa trắng bệch, đang muốn giải thích, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh mới.
Góc nhìn lần này có hơi kỳ lạ, ánh sáng chuyển động, không nhìn thấy bóng người, lại có thể nghe được rất nhiều âm thanh giống như ở trên đường phố.
Qua hồi lâu, một bàn tay vươn vào, bốn phía mạnh mẽ sáng lên, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông trung niên.
Giọng nói của Lý Xuân Hoa vang lên: "Đây là đường, bán tốt hơn so với nơi khác, vừa trắng vừa ngọt, ta không dám lấy nhiều.”
Người đàn ông trung niên nhận lấy, hình ảnh lại bắt đầu lắc lư, chỉ nghe giọng nam nhân vui mừng: "Khó trách bỏng ngô trong rạp chiếu phim có hương vị tốt như vậy, đường này không giống với chúng ta. Hạt ngô ta đã sử dụng hết nhưng vẫn chưa điều chỉnh hương vị tương tự, ngươi nghĩ cách lấy ra một số.”
Màn hình dừng lại ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận