Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 825: Được rồi, đó chính là siêu năng lực 2

Được rồi, đó chính là siêu năng lực 2
Kể từ khi Tang Lê được nghỉ trở về, bà Trần nhìn thấy con gái so với trước kia như hai người khác nhau, mi tâm chưa bao giờ giãn ra.
Cãi cũng cãi rồi, mắng cũng mắng rồi, lúc tức giận quá cũng động tay động chân hai lần, cũng nhờ người đến khuyên bảo. Nhưng cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện ngày xưa giờ như trở thành một con người khác, nói thế nào cũng không nghe.
Bà Trần thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Bà ấy vô tình nhìn thấy một video clip do người khác chỉnh sửa trên mạng. Khi nhìn thấy Lộ Dao đang thuyết phục Hồ Tiêu, bà ấy liền dao động, tìm được địa chỉ trong khu bình luận thì trực tiếp đưa con gái đến Trung tâm bổ túc.
Bạch Di ngồi bên cạnh Lộ Dao, dưới tay để một cuốn sổ ghi chép ghi lại tình hình của những vị khách.
Nghe bà Trần quở trách Tang Lê, lông mày cau lại.
Lộ Diêu nghe bà Trần phàn nàn, lấy từ dưới bàn ra một bảng kiểm tra thời thơ ấu đẩy cho người đang im lặng bên cạnh: “Tang Lê, cô điền vào bảng này trước đi.”
Tang Lê thờ ơ với lời chỉ trích của bà Trần, liếc nhìn Lộ Dao, nhặt cây bút ở bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống bảng kiểm tra.
Lộ Dao giải thích với bà Trần: “Chúng tôi cần hiểu rõ tình hình của Tang Lê trước, để sau này còn có thể thuận tiện lập kế hoạch bổ túc.”
Bà Trần nghiêng người nhìn xem Tang Lê đang viết gì.
Bả vai Tang Lê cứng đờ, ngòi bút dừng lại.
Lộ Dao nói: “Mẹ Tang Lê, có một số lưu ý về việc bổ túc trẻ em, để tôi nói với cô trước.”
Bà Trần ngước lên: “Được, cô nói đi.”
Lộ Dao giải thích việc bổ túc cần phải có xương ngón tay.
Bà Trần vốn tràn đầy hứng thú, nhưng nghe đến đó liền biến sắc: “Cô muốn lấy một mẩu xương từ ngón tay út của con gái tôi? Làm sao có thể được?”
Lộ Dao giải thích đây là một bước cần thiết cho việc bổ túc trẻ em.
Sắc mặt bà Trần ngưng trọng, mất đi sự nhiệt tình trước đó: “Cô còn muốn xuyên thời không sao? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm. Tôi nghe nói siêu năng lực của cô không phải là loại công kích cũng không phải là loại đặc tính hiếm thấy. Còn có thể bịa ra chuyện trở lại thời thơ ấu học bổ túc, loại chuyện vớ vẩn này, xem ra trên mạng nói không sai, đều là lừa gạt người ta. E rằng buổi phát sóng trực tiếp đó cũng là tự biên tự diễn.”
Đôi mắt Bạch Di trừng to, chuyển ánh mắt lên người chủ tiệm.
Chủ tiệm cũng có siêu năng lực? Cô ấy không biết chuyện này.
Bạch Di biết Lộ Dao khác với những người bình thường. Ngay cả nhà họ Cơ ở Thiên Cơ đều làm việc cho cô. Cô ấy cũng biết cô có năng lực đặc biệt, nhưng cô ấy không nghĩ đến phương diện siêu năng lực đó.
Đêm qua Lộ Dao đã nói với Bạch Di là trên thế giới này có siêu năng lực. Nhưng nhìn thấy phản ứng của bà Trần bây giờ, Bạch Di cảm thấy nó khác với những gì cô ấy tưởng tượng.
Được rồi, đó chính là siêu năng lực.
Thế giới của họ không có siêu năng lực, tất cả mọi người trên thế giới đều mơ ước được du hành xuyên thời gian và không gian, luân hồi và tái sinh.
Tại sao mọi người ở đây dường như không có thiên tính tưởng tượng?
Hồ Tiêu phía sau khịt mũi nói: “Tin hay không thì tùy, không tin thì xin mời rời đi.”
Bà Trần nhướng mày liếc nhìn Hồ Tiêu, vẻ mặt khó coi.
Tang Lê đang điền vào bảng kiểm tra cũng ngước nhìn Hồ Tiêu.
Lộ Dao cũng không có giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu: “Cậu ấy là học sinh bổ túc.”
Môi bà Trần mấp máy, như thể đang suy nghĩ nhưng không phát ra âm thanh nào.
Bà ấy đứng dậy nắm lấy Tang Lê vẫn đang điền vào bảng kiểm tra, im lặng sải bước ra khỏi phòng bổ túc.
Bạch Di đứng dậy, không dám phát ra âm thanh.
Lộ Dao quay đầu nhìn hai mẹ con kéo nhau đi, nhưng cô không hề tức giận.
Càng mở nhiều cửa hàng thì càng gặp nhiều khách hàng.
Sự phán đoán của một người về mọi thứ thường sẽ không vượt quá nhận thức của mình về thế giới, định kiến ​​​​và hiểu lầm cũng thường bởi vậy mà nảy sinh.
Hồ Tiêu ôm đồ trang trí Alfred, không muốn đợi lâu hơn nữa.
“Lộ Dao, đến lượt tôi học bổ túc.”
Lộ Dao quay đầu lại: “Được.”
Nói xong, cô lại bảo Bạch Di: “Cô cũng đi theo chúng tôi đi.”
Bạch Di đã làm bài kiểm tra khả năng thích ứng du hành xuyên thời gian vào đêm qua.
Cô ấy như đang lọt vào sương mù, không có cảm giác chân thật.
Về đến chỗ ở, dần dần nhớ lại, cả đêm trằn trọc không ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận