Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 303: Đợt lạnh giáng xuống 2

Ban đầu Vệ Huyên và Niếp Vũ cũng ở tiểu đội dị năng, gần đây cũng thường xuyên nói đến cửa hàng này, các cô đều nghe nói qua.
Nhưng bởi vì là Huyết dương, ngày thường chỉ được phân một chút thức ăn, hầu như không có thu nhập tinh hạch, các cô vẫn không dám tới nơi này.
Niếp Vũ suy yếu ngồi trên ghế, môi còn trắng hơn giấy, vẻ mặt ngừng lại nghe người bên cạnh nói chuyện.
"A! Hình như tôi đã rút trúng ẩn giấu rồi!” Bỗng nhiên Vệ Huyên kinh hô một tiếng, vẻ mặt vui mừng.
Thẻ rơi ra khỏi blind box, mặt trước là "mì canh gà nấm", mặt sau in hai chữ "ẩn giấu".
Ngoài mì và gói gia vị, còn có ba gói nguyên liệu nhỏ ẩn giấu - một gói sợi gà, một gói nấm và một gói rau xanh nhỏ nóng.
Vệ Huyên cẩn thận bẻ mì thành ba miếng, bữa này chỉ ăn một phần, gia vị và gia vị xa hoa cũng chia làm ba phần, lấy một chén nước nóng lớn, ngâm mì vào trong đó.
Thời gian chờ mì nở ra, cô bé nói với Niếp Vũ về lời mời của Tưởng Hàn, lại lấy thanh đao tinh hạch ra, bày cho cô ấy xem, nói về chuyện chủ tiệm dùng thanh đao này có thể giết chết một con chuột biến dị khổng lồ một cách dễ dàng.
Niếp Vũ không nói nên lời, nhưng nghe Vệ Huyên nói chuyện phiếm, trong ánh mắt mệt mỏi trầm tĩnh hơi ánh lên một tia sáng.
Sau khi mở blind box ra, qua một thời gian hộp sẽ tự biến mất, Lộ Dao đưa hai bộ bát đũa bằng thép không gỉ cho Vệ Huyên.
Cô bé đổ canh mì vào bát, cẩn thận chọn mì và sợi gà, nấm, lá rau xanh, đẩy hơn nửa bát đến trước mặt Niếp Vũ, cười tủm tỉm nói: "Canh này ngửi rất thơm, ăn nhanh. Ngày mai tôi sẽ thử săn bắn ở gần đây, tranh thủ trước khi đợt lạnh đến, tích góp thêm một chút tinh hạch. Cậu phải nhanh lên một chút.”
Niếp Vũ gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Ừm.”
Chỉ cho một chút gia vị vào mì ăn liền, hương vị rất nhạt.
Đối với Vệ Huyên và Niếp Vũ, đây là bữa ăn ngon nhất trong nhiều năm qua.
Nước mì vừa có mùi thơm của canh gà, vừa có hương vị tươi ngon của nấm, còn hòa quyện với hương thơm lúa mì độc đáo của mì, ăn kèm với sợi gà xé nhỏ cùng nửa lát rau xanh giòn tan, vừa ngon vừa thỏa mãn.
Hai người bình thường ăn ít, mì với nửa chén canh nóng có thể ăn chống đỡ cơn đói.
Niếp Vũ nghỉ ngơi một lát, lại uống thuốc một lần nữa, cảm giác thân thể khôi phục không ít, chủ động nói chuyện cùng với Vệ Huyên.
Hai người thương lượng, quyết định tạm thời không đến căn cứ Trường Minh.
Người mới tiến vào căn cứ mới, bình thường cần giao nộp một viên tinh hạch màu đỏ cho căn cứ, tên là Địa Kim.
Không mua hộ khẩu để vào trong căn cứ ở, tìm chỗ ở tạm thời, lại phải cần đến một khoản tiền thuê nhà.
Chờ ngày vô thường giáng lâm, còn cần phải nộp một lượng lớn tiền ăn tiếp tế cho căn cứ, thời kỳ cực kỳ khó khăn mới có thể lấy được một lượng nhỏ thức ăn và nguồn nước cung cấp.
Bất kể căn cứ nào cũng như vậy, sự khác biệt chỉ nằm ở việc thu phí cao hay thấp.
Các cô đã nợ tiền của chủ tiệm và Tưởng Hàn, nếu như đến căn cứ Trường Minh, một khoản chi phí lớn phía trên còn không biết phải lấy quyên góp từ đâu.
Xung quanh cửa hàng Blind Box có rất nhiều tòa nhà trống, hai người dự định tìm một ngôi nhà trống liền kề cửa hàng Blind Box, tạm thời ở lại.
Nơi này sáng như vậy, còn làm cho cô bé cảm thấy an tâm hơn so với lúc trước ở căn cứ.
Chờ sau này lấy được tinh hạch, đến cửa hàng đổi blind box cũng rất thuận tiện.
Blind box tinh hạch ở trong cửa hàng vẫn không bán chạy, chỉ có tiểu đội Tưởng Hàn ở căn cứ Trường Minh mỗi ngày kiên trì đến rút, người bình thường cơ bản đổi thành blind box thức ăn thì rời đi, thỉnh thoảng có người rút một hai cái đùa.
Lộ Dao tăng số lần rút blind box một lần của blind box tinh hạch là ba cái, có lẽ mỗi ngày có thể bán được hơn hai mươi cái.
Cô lại thiết kế mấy mẫu mới, tích góp được vài ngày, một lần đổ đầy máy blind box tinh hạch.
Ngày hôm nay, đợt lạnh cũng yên lặng không một tiếng động giáng xuống.
Bình thường cửa hàng blind box vừa mở cửa, sẽ có người xông vào ngày lập tức.
Hôm nay mở cửa một lúc lâu, vẫn không thấy người tới. Lộ Dao cảm thấy kỳ quái, đi ra khỏi cửa hàng blind box.
Tuyết bay đầy trời, giống như đột nhiên từ giữa mùa hè đi vào mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, thiếu chút nữa biến cô thành băng.
Cô vội vàng lùi về cửa hàng, chà xát da gà trên cánh tay, dùng ma pháp biến đổi thành một chiếc áo lông dài, mới dám đi ra ngoài cửa hàng một lần nữa.
Đợt lạnh này, trăm nghe không bằng một thấy, còn lạnh hơn nhiều so với dự đoán của cô.
Thời tiết khắc nghiệt như vậy, chỉ sợ người bình thường ra ngoài cũng khó khăn.
Việc kinh doanh cửa hàng blind box sẽ bị ảnh hưởng.
Bên hông truyền đến tiếng giày giẫm lên tuyết đọng, Lộ Dao quay đầu.
Vệ Huyên và Niếp Vũ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, đỡ lẫn nhau đi tới cửa hàng blind box.
Bạn cần đăng nhập để bình luận