Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 765: Khi cậu muốn hiểu một người 2

Lộ Dao nhìn thấy Tiêu Trạch ở bên ngoài, bèn kêu anh ấy tới phòng bổ túc chờ một lát.
Khách đang xếp hàng cho rằng Tiêu Trạch muốn chen ngang, bắt đầu bất mãn.
Lộ Dao giải thích: “Anh ấy là học sinh bổ túc, không mua đồ.”
Người bên cạnh hỏi: “Quầy bán đồ vặt của cô còn có lớp học bổ túc sao?”
Rồi có người đánh giá Tiêu Trạch, tò mò hỏi: “Anh đây chắc cũng trưởng thành rồi nhỉ? Anh tới bổ túc gì thế?”
Tiêu Trạch có chút xấu hổ, bước nhanh vào trong, bước vội về phía phòng học bổ túc.
Lộ Dao nhân cơ hội này lấy tờ rơi màu xám sau kệ hàng: “Trung tâm bổ túc của chúng tôi chuyên bổ túc thời thơ ấu cho người có nhu cầu, có hứng thú thì tìm hiểu nhé.”
Bổ túc thời thơ ấu?
Nghe không hiểu.
Mơ hồ nhận ra có mùi lừa đảo ở đây.
Nhưng cũng có không ít người cảm thấy rất mới mẻ, mua đồ xong, lúc rời đi sẽ tiện tay cầm theo một tờ rơi.
Lộ Dao bận xong, đã gần chín giờ.
Cô sợ lúc bổ túc cho Tiêu Trạch có khách tới bèn gửi tin nhắn vào nhóm nhân viên của phố thương mại, bắt một người nhàn rỗi tới trông cửa tiệm.
Hai phút trôi qua, Cơ Phi Mệnh đi tới.
Ông ta vừa mới giao hàng xong, thấy tin nhắn của chủ quán liền chạy tới.
Lộ Dao gọi Nhị Tâm tới bên Cơ Phi Mệnh, xoay người đi vào phòng bổ túc.
Lần thứ hai Tiêu Trạch bổ túc, tọa độ thời không là ngày thứ bảy sau ngày sinh nhật năm tuổi của anh ấy.
Mẹ đã biến mất rất lâu, đột nhiên xuất hiện.
Khi còn bé anh ấy chỉ nhớ niềm vui sướng khi nhìn thấy mẹ còn chưa kịp trào dâng, đã bị một người đàn ông xa lạ xông vào nghiền nát.
Tiêu Trạch năm tuổi cũng không rõ vì sao lại khổ sở như vậy, chỉ nhớ cậu ấy đã đợi rất lâu rất lâu, ngày nào cũng ngồi ở hàng rào dưới dây thường xuân, một lòng nhớ mẹ.
Cuối cùng thì mẹ cũng trở về, nhưng không phải dáng vẻ cậu ấy mong đợi.
Ngày hôm đó, Tiêu Trạch đầu đinh lại bị cảm giác vô lực tới cùng cực cắn nuốt một lần nữa.
Ở Trung tâm chăm sóc giáo dục bảy, tám ngày, một lần nữa trở về ngôi nhà quen thuộc, vốn nên cảm thấy vui vẻ nhưng Tiêu Trạch đầu đinh lại có tâm trạng buồn bực.
Phản ứng cảm xúc sa sút còn mãnh liệt hơn cảm nhận của nhóc đầu đinh trong quá khứ, đây là ý thức phóng đại của Tiêu Trạch trưởng thành.
Anh ấy vẫn rất quan tâm tới chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Ăn cơm tối xong, mẹ rửa mặt cho Tiêu Trạch từ sớm, dỗ cậu ấy ngủ.
Chờ xác định cậu ấy đã ngủ, thì mẹ tắt đèn đi ra ngoài.
Alfred bay từ cửa sổ vào, nghe thấy tiếng nức nở bị ém xuống từ dưới chăn.
Anh ấy đậu lên giường, chân trước thô ngắn cố hết sức vỗ nhẹ đống núi nhỏ phồng lên trong chăn: “Nhóc đầu đinh, cậu đang khóc sao?”
Tiêu Trạch nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức mở chăn ra nhưng trong phòng rất tối, thử thăm dò lên tiếng: “Thầy Alfred?”
Alfred còn chưa nói gì, Tiêu Trạch đã vươn ngón tay ra, đầu ngón tay có chút ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mắt.
Tiêu Trạch nhìn thấy móng vuốt thô ngắn quen thuộc, sắc mặt vui vẻ, lập tức ôm thật chặt Alfred vào lòng, giọng nói mang đầy sự tủi thân: “Thầy rồng mập nhỏ ơi, em rất nhớ thầy.”
Rồng mập nhỏ...
Alfred không thể nói gì, móng vuốt và cánh đều bị Tiêu Trạch đầu đinh ôm lấy rất chặt, không thể kháng nghị.
Ngực nhóc đầu đinh mềm mại, nóng bỏng một mảng, còn có chút ẩm ướt, không biết đã khóc bao lâu rồi.
Alfred chờ cậu ấy bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thoát ra, bay ra ngoài cầm tờ khăn giấy trở về: “Này, lại là khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, chắc ban nãy cậu không lau lên áo ngủ đâu chứ?”
Tiêu Trạch đang đau lòng, nào còn nhớ rõ mấy chuyện đó, ngây thơ lắc đầu.
Alfred thở dài, lạch cạch lạch cạch đi đến mép giường rồi ngồi xuống: “Khóc thảm như thế, đã gặp phải chuyện gì sao?”
Tiêu Trạch cũng chuyển đến bên giường, kề sát Alfred, từng câu từng chữ như đang tả lại sự tủi thân của mình trong hôm nay.
“Mẹ không thích em nữa.”
Đây là kết luận cuối cùng của Tiêu Trạch.
Năm chữ vô cùng đơn giản nhưng lại lộ ra sự tuyệt vọng thấu xương.
Trong lòng Tiêu Trạch năm tuổi, mẹ chính là vũ trụ của cậu ấy.
Người lớn cho rằng trẻ con ngây thơ, thật ra không phải chúng không cảm nhận được điều gì.
Giai đoạn sơ sinh là một trong những giai đoạn bất lực nhất của con người.
Nhận thức của trẻ nhỏ về nguy hiểm, nhạy bén hơn người lớn rất nhiều.
Chỉ là, chúng không biết nên biểu đạt thế nào thôi.
Phần lớn trẻ em bị quấy nhiễu bởi cảm giác tương tự bất an, phản ứng tức thời có lẽ sẽ là khóc hoặc quậy một trận lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận