Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 377: Không phải chết thì tốt 2

Cà Ri Ngọt chờ một lúc, đôi mắt đen tròn như quả nho nhìn chằm chằm Tần Mộng không chớp mắt, chân trước duỗi lên trời, phát ra tiếng ngáy.
"!!!" Tần Mộng dè dặt vươn tay, nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của Cà Ri Ngọt, xúc cảm mềm mại khó có thể tưởng tượng được, vừa ấm vừa mềm.
Sờ một chút, lại sờ thêm một chút.
Tần Mộng dứt khoát đưa tay bế Cà Ri Ngọt lên đùi, không ai dạy cũng hiểu cách gãi đầu và cằm nó.
Tiếng ngáy của Cà Ri Ngọt càng ngày càng rõ ràng.
Lộ Dao ngồi ở sau bàn trà, thu hết những hành động nhõng nhẽo của Cà Ri Ngọt vào mắt, không cảm thấy bất ngờ chút nào.
"A!" Đỗ Thanh Mỹ ngồi đối diện Lộ Dao, vỗ cái bàn, cuối cùng cũng nhớ ra: "Cô là Tần Mộng!"
Tần Mộng nghiêng người, khẽ gật đầu.
Lộ Dao nhỏ giọng hỏi: "Người quen à?"
Đỗ Thanh Mỹ nhìn bà chủ với vẻ không thể tin: "Cô không biết hả? Chính là nhóm nữ thần tượng rất hot gần đây đấy, Tần Mộng giữ vị trí center, được chào đón vô cùng."
Lộ Dao rũ mắt: "Xin lỗi, không đu idol nên không biết mấy cái này lắm."
Đỗ Thanh Mỹ cũng không đu idol, vậy nên qua một khoảng thời gian mới nhớ ra được, không ngờ bà chủ còn hơn cả cô ấy.
Cô ấy không nhịn được quay đầu nhìn Tần Mộng: "Cô ở ngoài đẹp hơn trên TV đấy."
Phản ứng của Tần Mộng khá bình thản: "Cảm ơn."
Đỗ Thanh Mỹ ngồi một lát, lại không nhịn được xoay người nhích tới gần bàn của Tần Mộng: "Sao cô lại tới nơi này? Không phải thần tượng rất bận rộn sao?"
Tần Mộng cúi đầu, tay nhẹ nhàng thong thả vuốt lông Cà Ri Ngọt.
Vào lúc Đỗ Thanh Mỹ nghĩ rằng cô ấy sẽ không trả lời, thì cô ấy lại nói: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên sân khấu, chân gãy xương vào bệnh viện. Những hoạt động của tôi đều tạm dừng. Sáng một ngày nào đó tôi tỉnh dậy thì đã biến thành một con cá rồi."
Đỗ Thanh Mỹ gật đầu: "Tình huống của tôi cũng không khác cô lắm, chỉ là không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì trước khi tôi tới đây."
"Lúc vừa tới, chỉ cảm thấy nước biển rất lạnh, không muốn nhúc nhích chút nào. Dần dần, cơ thể ngày càng cứng đờ, cũng càng ngày càng không muốn động đậy, cảm thấy cứ chìm xuống đáy biển như thế cũng không tồi. Cô và bà chủ nhặt nhím biển dưới đáy biển rất ồn ào, còn to tiếng thảo luận nên ăn kiểu gì. Tôi hơi để ý nên thử đong đưa vây cá, không ngờ lại bơi ra được." Tần Mộng nói: "Nhưng mà, hình như vẫn chưa rời khỏi đây được."
Lộ Dao ở sau nghe thấy lời nói của Tần Mộng, hơi cau mày, cúi đầu suy nghĩ một lát: "Có vị khách đã rời đi được rồi."
Tần Mộng nghiêng người dựa lưng vào vách tường, cẩn thận bế Cà Ri Ngọt đang ngủ trên đùi cô ấy lên, nhìn về phía Lộ Dao: "Tôi có thấy."
Lúc đó cô ấy đang ở ngoài cửa, thiếu niên mặc đồ ngủ bước ra khỏi cửa hàng Lông Xù, vẻ mặt thoải mái, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
"Cậu ta làm gì trong cửa hàng? Vì sao lại rời đi?" Tần Mộng hỏi.
Cô ấy cũng cần phải về, chân bị thương, hoạt động tạm dừng, vị trí center cũng phải nhường lại cho một thành viên khác trong nhóm tạm thời.
Con đường phía trước gian nan như thế, cô ấy không thể bị nhốt ở nơi khó hiểu này mãi được.
Cho dù đang bị chấn thương cũng phải nghĩ cách để duy trì độ hot, không thể nằm yên như thế được.
Lộ Dao nghĩ lại: "Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ ăn chút hải sản, chơi với Băng Dính Ngốc một lúc."
Đôi mắt Tần Mộng sáng rực lên nhìn về phía Lộ Dao, tháo một cái lắc tay đá quý trên cổ tay xuống, đưa qua: "Bà chủ, cho tôi một mâm hải sản với."
Cô ấy ở bệnh viện, trên người không có tiền, chỉ có cái lắc tay là không tháo ra.
Sau khi biến về thành người mới phát hiện có mang tới đây.
Hệ thống kiểm tra đo lường, cái lắc tay bằng vàng này được khảm kim cương và thạch anh tím tự nhiên, định giá mười tám ngàn đồng.
Lộ Dao: "..."
Mặt tiền cửa hàng Lông Xù là biển sâu nên chi tiêu của cư dân không được tính là cao.
Ngoài việc mua thêm những món ăn khác trong cửa hàng thì chỉ cần bỏ tám mươi tám đồng là có thể nựng mèo không giới hạn trong cửa hàng rồi.
Không lẽ dùng mười tám ngàn này mở cái thẻ năm cho chị gái nhỏ kia sao?
Hệ thống: [Tiêu một trăm ngàn giá trị nhân khí để thăng cấp nghiệp vụ mở thẻ, chủ cửa hàng có chọn thăng cấp hay không?]
Lộ Dao: "... Không."
Hệ thống: [Chủ cửa hàng sợ rồi.]
Lộ Dao: "..."
Cô mắc chứng cưỡng chế nhẹ, đã lên kế hoạch thăng cấp bể cá biển sâu trước thì nhất định phải hoàn thành, sau đó mới tiến hành bước tiếp theo.
Trong tình không đủ giá trị nhân khí, thật sự quá khó khăn.
Lộ Dao lại muốn ra biển nhặt rác.
Cô ghi sổ quy đổi trang sức cả Tần Mộng thành tiền, rồi quay về phòng bếp làm một mâm hải sản tươi.
Tần Mộng sao chép những chuyện Trần Tinh Vũ đã làm, ăn hải sản rồi chơi với mèo.
Kéo cửa của cửa hàng ra, bên ngoài vẫn là biển sâu vô tận như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận