Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 376: Không phải chết thì tốt 1

Tần Mộng chọn bàn trà không có ai ngồi gần đó, dựa vào nghỉ ngơi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt hốt hoảng.
Không ngờ ngoài cửa hàng này lại là núi rừng, trời xanh mây trắng, dường như có gió ấm thổi tới, rất thoải mái.
Đỗ Thanh Mỹ quay đầu nhìn cô ấy, vẫn còn cảm thấy quen mắt, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
-
Trần Tinh Vũ bước ra khỏi cửa hàng Lông Xù thì trước mắt tối sầm, ý thức đột nhiên hôn mê.
Lúc tỉnh lại thì đồng hồ điện tử trên bàn học hiện đã hai mươi ba giờ năm mươi ba phút, dưới cánh tay đang đè vở tiếng Anh đã đọc được một nửa.
Cậu ta ảo não vỗ trán, ngày mai là kỳ thi giữa kỳ, không ngờ lại ngủ quên trong giai đoạn ôn tập cuối cùng, lãng phí hết thời gian.
Trong đầu có một quả cầu trông giống củ khoai tây có lông xù chợt lóe qua, hành động vỗ trán của Trần Tinh Vũ dừng lại một chút.
Hình như trong lúc ngủ có mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, nhưng giờ lại không nhớ nổi.
Chỉ còn lại một loại cảm giác thả lỏng kỳ lạ, dễ dàng xua đi cảm xúc phiền muộn trong lòng.
Trần Tinh Vũ ngây người vài giây, lặng lẽ đứng dậy dọn dẹp vở tiếng Anh vào, sau đó rửa mặt, nằm ngã xuống giường, từ từ nhắm mắt lại.
Năm nay cậu ta học lớp mười một, vẫn luôn rất cố gắng học tập, nhưng không thấy hiệu quả đâu.
Cậu ta từ bỏ hết các mối quan hệ xã hội, thời gian cho sở thích, chỉ biết học bài và giải đề.
Nhưng mà kết quả các kỳ thi vẫn không như ý muốn, bởi vì quá chăm chỉ mà còn bị bạn học đặt cho cái tên "mọt sách".
Trước kia vào đêm trước khi thi, cậu ta thường căng thẳng tới mức không ngủ nổi, chỉ có thể đọc sách để giết thời gian, sáng hôm sau tỉnh dậy thì choáng đầu nhức não.
Cậu ta cứ tưởng tối nay cũng sẽ bị mất ngủ, nhưng nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại, bên tai như có tiếng ngáy kỳ lạ.
Không ầm ĩ mà ngược lại còn là âm thanh rất thoải mái.
Khò khè khò khè, khiến đầu óc cậu ta dần dần thả lỏng.
Mở mắt lần nữa, ngoài cửa sổ hơi sáng.
Cậu ta ngồi bật dậy, trời đã sáng rồi.
Đêm qua ngủ rất ngon, Trần Tinh Vũ cảm thấy cơ thể và tinh thần của mình vô cùng sảng khoái.
Ăn sáng xong, cầm theo giấy bút bước vào phòng thi.
Ở hành lang gặp được bạn học cùng lớp nhưng khác phòng thi, một người trong số đó vỗ lên vai cậu ta: "Mọt sách, tối hôm qua lại học bài thâu đêm chứ gì? Lần này có thể thi được vào Top 10 của lớp không?"
Bên cạnh có người cười: "Tuổi trẻ mà, quan trọng nhất là cố gắng, kết quả không quan trọng chút nào, ha ha ha."
Trần Tinh Vũ lặng thinh không nói gì.
Có đôi khi dù cố gắng thế nào nhưng có một chuyện không làm tốt, sẽ thành đại biểu cho sự thất bại.
Còn không bằng người không cố gắng, đỡ bị chê cười.
Cậu ta luôn hiểu được điều đó nhưng lại không cách nào từ bỏ.
Dây thần kinh lúc nào cũng căng chặt, bực bội lo lắng ráng bước về phía trước.
Dạ dày đã bắt đầu hơi nhói lên, cậu ta cảm thấy căng thẳng.
Củ khoai tây vàng với bộ lông xù lại hiện lên trong đầu, hình như còn có ai nói gì đó.
Trần Tinh Vũ ngẩn ra, kỳ lạ là cảm xúc lại bình tĩnh xuống, hít sâu một hơi lập tức đi vào phòng thi.
Tiếng chuông vào thi vang lên, thầy giám thị bắt đầu phát bài thi xuống.
Trần Tinh Vũ nhận được cuộn giấy, bắt đầu làm bài, suy nghĩ vô cùng minh mẫn.
-
Tần Mộng ngồi bên cửa sổ, một tay chống cằm, ngắm núi ngắm mây ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bực.
Cô ấy không thích mèo, nhưng chỉ khi ở trong cửa hàng này mới có thể biến về hình người, không còn nơi nào khác để đi.
Bỗng nhiên chỗ ngón tay truyền tới cảm giác ướt át, cô ấy lập tức rút tay về, giật mình quay đầu lại.
Không biết từ khi nào thì chú mèo Cà Ri Ngọt đã nhảy lên bàn, vừa rồi ngồi cạnh tay của cô ấy, dùng đầu lưỡi có gai ngược mềm mại liếm lên ngón tay cô ấy.
Tần Mộng cau mày nhìn Cà Ri Ngọt, rút khăn giấy trong hộp ra để chà lau đầu ngón tay vừa bị liếm láp, ý ghét bỏ bộc lộ ra ngoài.
Cà Ri Ngọt đi qua, nâng móng vuốt lay khăn giấy còn dư ra, kêu một tiếng nũng nịu: "Meo."
Vẻ ngoài của nó rất xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách ngập nước, phần lông nhung trên lưng có màu xám đậm, phần ngực lại hơi trắng, hai chân trước như được đeo bao tay trắng, lúc nâng lên giống như phần thịt măng cụt trắng muốt, tròn đến mức khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Tần Mộng tiện tay vo tròn khăn giấy đã dùng, không cho nó bắt.
Cà Ri Ngọt cứ tưởng cô ấy đang chơi với nó, đứng dậy bắt, tiếng kêu đáng yêu nối tiếp nhau: "Meo... Meo meo..."
Tần Mộng không muốn chiều theo ý nó, giơ tay ném tờ giấy đã vo tròn vào thùng rác, hơi hất cằm lên nhìn nó.
Cũng không biết Cà Ri Ngọt nghĩ như thế nào mà nằm xuống tại chỗ, lật người để lộ phần bụng nhỏ mềm mại: "Meo..."
"..." Trong lòng Tần Mộng đang run rẩy, lớp lông ấy vừa bông vừa xù, chắc là sờ vào sẽ mềm lắm.
Hay... Hay là sờ một chút, chắc không sao đâu?
Cô ấy chỉ tò mò thôi, muốn biết bụng mèo con có mềm mại như trong tưởng tượng hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận