Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 706: Tóm lại con người phải tìm kiếm chút gì đó 3

Tóm lại con người phải tìm kiếm chút gì đó 3
Giang Ngữ Điệp và Giang Thành hơi thiếu kiên nhẫn, Giang lão thái gia nhướng mày, giọng điệu ôn hòa: "Xem ra bà chủ nhỏ của rạp chiếu phim bận chuyện, không tiện nói chuyện trong chốc lát. Đại quản gia."
Đại quản gia đứng lên: "Vâng."
Giang lão thái gia: "Đi mua một tấm vé nữa, ta chưa xem bộ phim khác."
Đại quản gia tuân lệnh, xoay người đi đến chỗ bán vé.
Trong phòng nghỉ, Tạ Vãn và Tôn Thanh Hà ngồi đối diện Lộ Dao, ánh mắt không thể khống chế mà quan sát xung quanh.
Cách bài trí ở chỗ nào trong căn phòng nhìn cũng đơn giản mà lại mới lạ.
Lộ Dao vẫn rót trà cho hai người như cũ, bưng bánh quy ngọt lên, ngồi xuống rồi hỏi: "Hai cô tìm tôi có chuyện gì?"
Tạ Vãn và Tôn Thanh Hà nhìn nhau, cuối cùng Tạ Vãn mở miệng: "Bà chủ nhỏ, chúng ta đã bị bộ phim dẫn dắt truyền cảm hứng, muốn mở một trường học dành cho nữ ở Lương Kinh. Nhưng không có kinh nghiệm nên muốn tới hỏi ngươi."
Tôn Thanh Hà không nhịn được mà nói tiếp: "Từ khi xem "Sự kiện giết người liên hoàn của đoàn tàu trên biển" chúng ta đã có suy nghĩ này, tiểu thư Anna vừa thông minh tỉ mỉ vừa tỉnh táo thật lợi hại. Cả bộ "Muốn gặp anh" nữa, con gái cũng có thể cùng đến trường nghe giảng với con trai. Rồi đến phim "Kế hoạch lên mặt trăng" hôm nay, ta thật sự không thể nhịn được, những cô gái kia không thua kém đàn ông một chút nào. Ta đã thảo luận với Vãn Vãn, cho rằng những cô gái đó ưu tú như vậy là bởi vì bọn họ được đọc sách đến trường giống như nam nhân."
Tạ Vãn nói thêm: "Còn phim "Mùa hoa rơi gặp lại chàng", cái kết là Hoa Thì cô nương rời xa Trầm Tương, về làng quê làm cô giáo, học sinh trải khắp thiên hạ. Chúng ta lập tức nghĩ rằng chúng ta cũng có thể mở trường học dành cho nữ sinh."
Lộ Dao hơi vui mừng, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên: "Ý tưởng của các cô thật thú vị. Khía cạnh nào có vấn đề? Có thể hỏi tôi."
Tuy cô chưa từng mở trường học, nhưng gần hai mươi năm làm học sinh, cô vẫn có một chút quyền lên tiếng.
Tạ Vãn lấy ra một chồng giấy viết thư từ ống tay áo: "Đây là kế hoạch mà ta và Thanh Hà đã viết ra sau khi thảo luận với nhau, ngươi xem giúp chúng ta đi."
Một chồng giấy viết thư không mỏng, Lộ Dao đếm được khoảng chín trang: "Để tôi xem, hai người ăn chút gì đó đi, nghỉ ngơi một lúc."
Tạ Vãn và Tôn Thanh Hà hơi căng thẳng, nhìn chằm chằm Lộ Dao mà không hề chớp mắt, thời gian bị kéo ra dài dằng dẵng.
Vì để giảm bớt sự căng thẳng, Tạ Vãn duỗi tay cầm một miếng bánh bích quy rồi cắn một cái, vừa xốp vừa giòn, hương thơm xộc vào mũi, ngọt béo vừa phải, hợp với trà nóng, càng ăn càng thơm.
Nàng lặng lẽ kéo nhẹ ống tay áo của Tôn Thanh Hà, bảo nàng cũng nếm thử.
Tôn Thanh Hà cẩn thận duỗi tay, lấy một miếng bánh bích quy socola, mùi cháy sém hơi đắng nhưng sau đó lại có vị ngọt, quả thật không tệ.
Hai người dần dần chìm đắm trong niềm vui sướng khi ăn vặt, rất nhanh Lộ Dao đã xem xong bản kế hoạch ở trong tay, cảm thấy khá bất ngờ, quả thật kiến thức của các tiểu thư quý tộc cao hơn một chút so với người dân bình thường.
Bản kế hoạch này không tới mức hoàn hảo, nhưng đối với tình hình bây giờ của triều Đại Vũ thì đó đúng là sáng kiến.
Cô ngẩng đầu, chuẩn bị thảo luận chi tiết về việc mở trường học cho nữ sinh với hai người, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Lộ Dao: "Vào đi."
Hồng Ngọc đẩy cửa ra, sắc mặt có chút không tốt: "Bà chủ, người... người trong cung đến."
Lộ Dao không phản ứng kịp.
Tạ Vãn và Tôn Thanh Hà nhìn nhau, đều đứng lên.
Tạ Vãn thấy Lộ Dao không phản ứng thì khẽ nhắc nhở: "Bà chủ nhỏ, người trong cung đến, mau đi ra thôi."
Lộ Dao hoàn hồn, gọi hệ thống: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hệ thống muốn dọa cô: [Rạp chiếu phim của cô lớn như vậy nên bị người ta chú ý.]
Lộ Dao thong thả đứng dậy, đi ra ngoài liền thấy có ba người đến đây.
Một vị công công đội mũ cao cầm phất trần và thêm hai tiểu thái giám có dáng người gầy yếu đang đứng ở cửa.
Khách khứa ở khu nghỉ ngơi đều chạy hết, chỉ còn Diệp Tiêu, Khốc Bát đứng ở cửa, Chu Châu trốn ở đằng sau quầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận