Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 172: Bé rồng đen khó chịu 3

Sáng sớm.
Hai cô gái mặc đồng phục Học viện Ma Pháp kích động đứng trước cửa tiệm nail. Lộ Dao vừa mở cửa, hai người liền đi vào. Đây chính là hai vị khách hàng đã hẹn sáng hôm qua.
Cô gái tóc đen dài nhìn Lộ Dao: “Cô là chủ tiệm?”
Lộ Dao gật đầu, đưa máy tính bảng ra: “Hai người chọn kiểu dáng trước, ai chọn xong trước có thể làm trước.”
Buổi sáng có ba vị khách đặt lịch, hai học viên của Học viện Ma Pháp và Dominica. Lộ Dao và Dominica đã hẹn vào lúc mười giờ sáng nên phải nhanh chóng làm xong cho hai người này.
Khi Hối Hối, Tina và Eugenia đến cửa hàng, khách hàng đầu tiên đã chọn xong kiểu dáng, móng tay cũng đã được đánh bóng, bây giờ bắt đầu bôi lớp dầu bảo vệ đầu tiên.
Hối Hối tách mình thành hai người, một người dọn dẹp cửa hàng, một người đứng bên cạnh Lộ Dao học tập.
Tina và Eugenia cũng đang xem.
Cô gái với mái tóc đen dài chọn bộ móng màu hồng anh đào, rất dễ thương và đặc biệt là phù hợp với thời tiết hiện tại.
Bạn của cô gái ấy chọn kiểu mắt mèo màu xanh khói và yêu cầu chủ tiệm vẽ một bông hoa nhỏ màu trắng lên móng tay.
Màu này mang sắc thái hơi lạnh, nhưng Lộ Dao làm được màu cực kỳ tự nhiên, rất phù hợp với các cô gái trẻ.
Hai vị khách rất hài lòng, thanh toán tiền và đi thẳng đến quảng trường đài phun nước.
Vì thời gian hẹn khá sớm nên tối qua họ ở trong một khách sạn ở Thị trấn Lục Bảo Thạch, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng quay lại trường học.
Khách vừa đi, ba người học việc lập tức lấy dụng cụ và sơn móng tay ra, cố gắng bắt chước hai kiểu dáng mà Lộ Dao vừa làm.
Bắt chước học cũng là một ý kiến ​​hay.
Tất nhiên sau khi các kỹ năng cơ bản đã được mài dũa đến một mức độ nhất định, thợ làm móng vẫn cần chú trọng rèn luyện các kỹ năng thẩm mỹ và thiết kế của mình.
Sau khi bắt chước vài lần mà vẫn không đạt tới hiệu quả tự nhiên như của Lộ Dao, mấy người học việc dần dần hiểu rằng đây là việc trông chủ tiệm làm thì dễ, nhưng đến tay bọn họ thì cực kỳ khó.
Mười giờ, Dominica đến tiệm nail đúng giờ. Lộ Dao để những người học việc tự do luyện tập, còn mình thì dẫn Dominica vào phòng thí nghiệm.
Dominica nhìn thoáng qua các tài liệu ma pháp trên giá trong phòng xong mới bước vào căn phòng trong suốt bên cạnh.
Anh ấy lấy trong túi ra một đống đá quý, đôi mắt xanh lấp lánh: “Dùng hết những viên đá này đi, tôi muốn bộ móng tay tỏa sáng nhất.”
Đây là một chùm bảo thạch màu lam tím, nếu cẩn thận nhặt lên có thể đặt ở nơi đổi màu dần dần, rất giống với màu sắc của hoa cẩm tú cầu.
Lộ Dao nhìn vẻ ngoài của Dominica, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt cương nghị như vậy đi ra ngoài với bộ móng vuốt hoa cẩm tú cầu. Cho dù là một con rồng cũng không thể nhìn được.
Được rồi, đổi mạch suy nghĩ đi.
Cô lắc đầu, vẽ một bản phác thảo. Được Dominica đồng ý thì bắt đầu tô màu và vẽ trận ma pháp.
Kể từ khi Lộ Dao bắt đầu sử dụng hai thuộc tính ma pháp vẽ ma trận để giữ chắc lớp sơn móng tay thì vẻ mặt của Dominica liền thay đổi. Anh ấy dần thoải mái ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào trận pháp Lộ Dao vẽ không chớp mắt.
“Đây chính là cấu tạo ma pháp do chính cô tạo ra sao?” Dominica ngập ngừng nói.
Lộ Dao gật đầu.
Đôi mắt màu lam của Dominica hơi mở to, trong mắt như ngưng tụ ánh sáng. Dường như vừa tìm được thứ gì đó khiến anh ấy cực kỳ hưng phấn: “Nếu có thể làm được đến trình độ này mà chỉ để làm chắc lớp sơn móng tay thì thật sự có chút lãng phí cho ý tưởng mới lạ như vậy. Bà chủ có muốn cân nhắc sử dụng nó để tạo ra một số thiết kế thực tế hơn không?”
Lộ Dao hơi ngạc nhiên. Cô còn tưởng rằng con rồng khổng lồ này rất lạnh lùng. Bởi vì cả ngoại hình và khí chất anh ta phát ra đều hết sức từ chối người đến gần.
Ở một mình với ngài rồng này cũng thật áp lực, nhưng anh ấy đột nhiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng này và trò chuyện với cô về tính thực tế của ma pháp làm móng.
Lộ Dao nhịn không được muốn thỉnh giáo: “Ví dụ thiết kế thực tế như thế nào?”
Rồng Dominica nhìn chằm chằm, khẽ đảo mắt: “Chỉ là xuất phát từ bản năng chiến đấu của tôi mà thôi. Tôi không nghĩ ma pháp của cô đã phát triển đến cực hạn, nhưng xem ra cô có vẻ hài lòng với nó. Nếu cô muốn tiếp tục nghiên cứu, tôi có thể cho cô mượn cuốn sách này để đọc.”
Anh ấy lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sách có bìa màu lam nhạt. Anh ấy rũ mắt xuống, đột nhiên lắp bắp nói: “Nếu, nếu như cô không muốn đọc, chỉ là...”
Anh ấy còn chưa nói xong, Lộ Dao đã cầm lấy quyển sách ma pháp bìa trơn: “Cảm ơn, tôi sẽ đọc, biết đâu có thể tìm được gợi ý gì đó. Hừm, tháng sau tôi trả lại cho anh, được không?”
Cự long buồn bực lắc đầu, đột nhiên cao giọng nói: “Cho cô mượn đọc, một tháng cô có thể hiểu được? Ít nhất mượn ba tháng rồi trả lại cho tôi!”
Lộ Dao: “... Ồ, ồ, được, cảm ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận