Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 451: Kết thúc có hậu 1

Lộ Dao chỉ vào phòng bệnh phía sau, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đến thăm Thanh Mỹ, bây giờ còn có một số việc cần xử lý, chỉ sợ không thể thực hiện ước muốn của cô.”
Nhắc tới tên Thanh Mỹ, Ôn Tĩnh Di nhớ tới đã nhận ủy thác của cô ấy cửa hàng Lông Xù ngay lập tức, vẻ mặt thay đổi mấy lần: "Thanh Mỹ nằm viện ở đây, có chuyện gì xảy ra sao?”
Lúc này, vợ chồng Đỗ Sơn đi tới, tầm mắt lướt qua người Ôn Tĩnh Di một vòng.
Hai người sống lâu ở nông trại, ngày thường đều bận rộn với việc nông, lúc nghỉ ngơi sẽ xem phim truyền hình nhưng họ đều không biết Ôn Tĩnh Di.
Bởi vì trước đây Ảnh hậu Ôn vẫn chỉ hoạt động trên màn ảnh rộng.
Vợ chồng Đỗ Sơn chỉ cảm thấy người phụ nữ này ăn mặc hào nhoáng, khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là người có tiền không dễ chọc.
Trương Hồng nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, trong lòng có hơi chột dạ, không nghĩ tới đứa con gái thật thà ngu xuẩn của bà ta này lại quen biết được người như vậy.
Đỗ Sơn cúi đầu, tròng mắt chuyển động về phía Lộ Dao, thay đổi thái độ lúc trước: "Lúc trước chưa từng nghe Thanh Mỹ nói còn có bạn bè, làm phiền mọi người cố ý đến thăm con bé. Bây giờ con bé đã tỉnh táo, chuyện này cũng không có gì lớn.”
Vừa xuống bọn họ đã gọi điện thoại báo tin cho nhà trai, chờ bác sĩ kiểm tra xong là xuất viện, sẽ đưa Thanh Mỹ về nông trường ngay lập tức.
Để tránh cho mấy người này cản trở, bọn họ định nói khéo để đám Lộ Dao rời đi.
Lộ Dao ngồi không nhúc nhích: "Chúng tôi thật sự ở rất xa tới đây, đặc biệt tới thăm cô ấy. Chúng tôi và Thanh Mỹ là bạn tốt, bác gái hoàn toàn không cần phải có gánh nặng tâm lý. Chờ cô ấy kiểm tra xong, chúng tôi nói chuyện với cô ấy một lúc rồi rời đi.”
Không đuổi được người đi, vợ chồng Đỗ Sơn căng mặt, tươi cười xấu hổ.
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, vợ chồng Đỗ Sơn đi tới ngay lập tức, chặn cửa lại.
Bác sĩ điều trị gọi hai người, hình như là nói về bệnh tình.
Lộ Dao nhân cơ hội này đi vào phòng bệnh.
Thanh Mỹ nằm trên giường bệnh, trên đùi còn bó thạch cao, tay trái cũng buộc tấm gỗ cố định không thể nhúc nhích, nhìn thấy Lộ Dao mắt lại đỏ lên: "Chủ tiệm, cô thật sự đến thăm tôi.”
Lộ Dao ngồi xuống bên giường, cầm tay cô ấy trấn an: "Cô đừng quá kích động, thân thể còn chưa ổn, trước tiên phải nghỉ dưỡng cho tốt.”
Lúc trước tỉnh lại còn mơ mơ màng màng, trong lúc kiểm tra thân thể, chuyện gì Thanh Mỹ cũng nghĩ tới, vô lực lắc đầu: "Tôi sẽ không khá lên đâu. Họ sẽ bắt tôi trở lại rồi kết hôn, tôi sẽ phải ở lại trang trại suốt đời."
Trái tim cô ấy quá đau đớn, cảm xúc không thể bình tĩnh, giọng nói yếu đuối vô lực nhưng lại nói ra từng chữ rõ ràng, bắt đầu từ từ kể chuyện:
"Họ bắt đầu nói dối rằng mẹ tôi bị bệnh, nằm trên giường không thể làm việc, bắt tôi nghỉ phép để trở lại chăm sóc trong vài tháng.”
"Tôi gọi điện hỏi bạn bè ở làng, cô ấy nói mẹ tôi không có gì nên tôi từ chối.”
"Không ngờ bọn họ lại lên thành phố tìm tôi, còn đến đơn vị của tôi náo loạn, tôi thật sự tức muốn chết.”
"Cùng với ánh mắt khác thường của lãnh đạo và đồng nghiệp, tôi xin nghỉ nửa ngày, tìm nơi ở sắp xếp cho họ, đồng thời cũng biết bọn họ muốn tôi về nhà kết hôn.”
"Tôi không muốn kết hôn, cũng không biết người mà họ nói. Sau một cuộc cãi vã lớn trong nhà trọ, tôi trở về nơi ở của tôi, thực sự tức giận và mệt mỏi.”
...
Ngoài cửa, vợ chồng Đỗ Sơn và bác sĩ cãi nhau một trận, kiên quyết muốn xuất viện cho Thanh Mỹ.
Ý kiến của người nhà cương quyết, hơn nữa ý thức bệnh nhân đã tỉnh táo, không thể ở lại bệnh viện được nữa, bác sĩ bất đắc dĩ làm thủ tục xuất viện.
Trên người Đỗ Sơn và Trương Hồng không còn tiền, trở về phòng bệnh tìm Thanh Mỹ lấy tiền, nghe thấy cô ấy tâm sự với Lộ Dao, lúc này Trương Hồng chửi ầm lên, còn muốn nhào tới che miệng Thanh Mỹ nhưng bị Lộ Dao ngăn lại.
Đỗ Sơn xông lên muốn động thủ, Harold đi vào, một tay xách vợ chồng Đỗ Sơn sang một bên.
Ôn Tĩnh Di và Cửu Hoa đứng chờ ở bên ngoài cũng tiến vào hỗ trợ, phát hiện người đã bị khống chế, đứng không dám nhúc nhích.
Bên cạnh giường của Thanh Mỹ có một nam thanh niên, lúc trước đang ngủ, lúc này đang truyền nước.
Anh ta vốn nhàm chán lướt điện thoại di động, nghe thấy nữ sinh trên giường bệnh bên cạnh nói chuyện, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Anh ta nhập viện bốn, năm ngày, vẫn luôn ở phòng bệnh này, ít nhiều có thể nhìn ra cha mẹ nữ sinh kia đối xử với cô ấy không được tốt.
Người thì vẫn hôn mê, khi người phụ nữ kia chăm sóc cô ấy đều trưng ra bộ mặt không kiên nhẫn, thường xuyên kéo người đàn ông ra một góc để thầm thì than vãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận