Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 898: Con sông của cô đã biến thành biển lớn rồi sao? 1

Con sông của cô đã biến thành biển lớn rồi sao? 1
Từ khi Bất Độc đến thành phố Dao Quang, tuyết trong nội thành chưa từng ngừng rơi, mà những vùng lân cận phố mua sắm, tuyết đọng còn dày hơn ba lần so với những nơi khác.
Lộ Dao ăn mặc kín đáo, đứng ở ven đường cùng Bất Độc, quan sát hai cửa hàng bỏ trống giữa cửa hàng đồ ăn nhanh và tiệm nail.
Lúc đó bởi vì cửa hàng đồ ăn nhanh quá nguy hiểm, cô đã đặc biệt mở một tiệm nail cách đó hai cửa hàng.
Nếu cửa hàng đồ ăn nhanh mở thêm chi nhánh, tốt nhất nên chọn một cửa hàng ở gần đó, vừa hay chỉ cách tiệm nail có một cửa hàng.
Diện tích cửa hàng bên cạnh cửa hàng đồ ăn nhanh không lớn, cân nhắc từ góc độ kinh tế và nhân lực, Lộ Dao cũng không muốn mở thêm một cửa hàng lớn nữa.
Một khi đã quyết định mở thêm chi nhánh thì phải nói một tiếng với bên khu vui chơi.
Lộ Dao khẽ lắc cánh tay, làm cho Bất Độc ngẩng đầu lên.
Cô nói: “Nếu mở một cửa hàng nhỏ ở đây, Bất Độc có ý tưởng gì không?”
Bất Độc nghiêm túc suy nghĩ: “Khoai lang nướng.”
Lộ Dao có chút tò mò: “Tại sao lại là khoai lang nướng?”
Bất Độc: “Khoai lang nướng vừa mềm vừa ngọt, lại còn rất ấm áp.”
Khi ăn khoai lang nướng, có cảm giác hạnh phúc.
Bất Độc hơi nghiêng đầu, chớp mắt.
Có lẽ điều khiến cậu bé cảm thấy hạnh phúc không phải là khoai lang nướng, mà là ở bên cô.
Bất Độc cảm thấy đề nghị vừa rồi không chín chắn lắm, ngước mắt nhìn Lộ Dao: “Chỉ cần là cửa hàng mẹ muốn mở thì là cái gì cũng được.”
Lộ Dao còn đang suy nghĩ về câu nói: “Vừa mềm vừa ngọt, lại còn rất ấm áp” của Bất Độc, nghe vậy khẽ mỉm cười: “Đề nghị của con rất hay, gợi cho mẹ một số ý tưởng.”
Thời hạn mười bốn ngày vẫn chưa đến, vẫn còn thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
Bất Độc mím môi cụp mắt xuống, vành tai cũng hơi đỏ lên.
Bạch Di đi từ trong Trung tâm bổ túc trẻ em ra, đứng dưới mái hiên, gọi: “Bà chủ, có khách tìm cô.”
Lộ Dao đáp lại, quay về cùng Bất Độc, chậm rãi đi về phía Trung tâm bổ túc trẻ em.
-----
Trong phòng học bổ túc, bác gái và Chu Y San đã đến hôm trước đang chờ Lộ Dao.
Chu Y San cầm chén trà trong tay, cách bàn nhìn về phía phòng làm việc ở đối diện, tầm mắt lướt qua từng vật trang trí bé rồng đen trên bàn làm việc.
Đó là phương tiện trung gian của cỗ máy thời gian.
Lộ Dao thấy hai người họ đến cũng không cảm thấy kỳ lạ, buông Bất Độc ra, để cậu bé tự chơi một lúc.
Cô xoay người đi về phía văn phòng, gọi hai mẹ con đi vào nói chuyện.
Thái độ của mẹ Chu Y San còn lo lắng hơn lần trước, càng không ngừng nói với Lộ Dao rằng chuyện con gái không muốn kết hôn đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho bà ta.
Con cái nhà hàng xóm hầu như đều đã lập gia đình, có con cái, ngày lễ ngày tết cả nhà quây quần bên nhau, náo nhiệt biết bao nhiêu.
Chỉ có con gái nhà họ Chu bọn họ, ngoại trừ giá trị năng lực yếu kém ra thì năng lực làm việc, năng lực kinh tế, không hề kém cạnh nhân tài, nhưng đã ngoài ba mươi tuổi rồi lại nói không muốn kết hôn, thậm chí còn không có bất kỳ một người bạn khác giới có triển vọng nào.
Gần đây bên ngoài bắt đầu có người đồn, Chu Y San lớn tuổi như vậy lại không kết hôn, nhất định là có vấn đề gì đó, không phải cơ thể có vấn đề thì là tinh thần có vấn đề.
Mẹ của Chu Y San vốn rất thích khiêu vũ với người quen cùng tiểu khu ở dưới lầu, bây giờ đã rất lâu không đến đó, thỉnh thoảng đi mua đồ cũng phải nghĩ đủ mọi cách để không gặp người quen.
Lần trước, sau khi đến tìm hiểu Trung tâm bổ túc trẻ em, hai mẹ con trở về lại cãi nhau một trận lớn.
Bà ta nghĩ trước nghĩ sau không nghĩ ra được, rối rắm mãi cũng không có cách nào, lại kéo Chu Y San đến đây.
“Cô giáo Lộ, dì đã xem trên mạng rất nhiều, đánh giá của cháu rất tốt. Cháu nhất định phải giúp dì giáo dục Y San. Một người phụ nữ có năng lực làm việc mạnh mẽ đến mức nào đi nữa, có thể kiếm nhiều tiền như thế nào đi nữa, không có một người đàn ông nào để dựa vào, cả cuộc đời đều là trò cười. Hơn nữa, cấp bậc giá trị siêu năng lực của nó còn thấp như vậy, qua vài năm nữa lớn tuổi hơn một chút, lại càng khó tìm.” Mẹ Chu Y San thành khẩn, mắt ngấn lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận