Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 787: Giống như một chú bướm nhẹ nhàng uyển chuyển 2

Giống như một chú bướm nhẹ nhàng uyển chuyển 2
Lộ Dao lắc đầu: "Phòng bổ túc không tiếp khách hàng không tình nguyện ghé thăm. Nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về hạng mục bổ túc tuổi thơ thì vào tìm tôi là được. Xin được nhắc nhở, lúc vào phòng bổ túc thì tốt nhất là đừng mở camera."
"Trong phòng bổ túc có cái gì mà không cho quay? Có gì đó không thể công khai rồi."
"Tỏ vẻ thần bí, không thích hợp!"
"Hồ Tiêu đừng sợ, tìm cơ hội vào xem, tặng du thuyền lớn cho cậu."
"Hồ Tiêu xông lên!"
...
Người xem trong phòng livestream bắt đầu tặng quà điên cuồng, các loại icon phi hành khí mang theo biểu ngữ lướt qua màn hình.
Mắt Hồ Tiêu nhìn chằm chằm vào bà chủ, mãi đến khi bóng dáng cô khuất sau cửa phòng bổ túc.
Cậu không lên tiếng, xoay người đi ra phía trước, quay tỉ mỉ cho bạn bè trên mạng xem hàng hòa trên kệ hàng.
Phần lớn công việc của blogger ngoài trời là đến mọi nơi để trải nghiệm những điều mới lạ mà người xem không được trải nghiệm thay bọn họ, bao gồm cả việc ăn uống vui chơi.
Hồ Tiêu xem như là blogger ngoài trời khác người, thông thường sẽ không quay những cảnh thế này. Nhưng hôm nay hiếm khi có cơ hội mà cũng hiếm khi bạn bè trong phòng livestream hứng thú thế này.
Cậu lấy một giỏ đồ ăn vặt và đồ chơi, lại tới cạnh tủ lạnh lấy đồ uống và kem, tìm Từ Hiểu Hiểu để bao một phòng trà thủy tinh.
Đặt đồ ăn và đồ chơi xuống, Hồ Tiêu lại tiện tay chọn hai cuốn truyện tranh, sau đó bắt đầu làm ổ nghỉ ngơi trong phòng trà thủy tinh, vừa ăn uống vừa đọc truyện tranh, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn xem bình luận trên màn hình di động.
"Nói chứ, đúng là trông nơi này thoải mái thật."
"Hồ Tiêu, lật truyện tranh chậm một chút, xem không kịp."
"Mấy bạn có thấy đồ ăn vặt, đồ chơi và truyện tranh trong tiệm này không giống đồ chúng ta chơi hồi nhỏ lắm không?"
"... Đổi bao bì? Không phải bong bóng nước cũng như nhau cả sao?"
"Truyện tranh thì đúng là chưa từng đọc qua, cuốn Hồ Tiêu lấy khá thú vị."
...
Hiệu quả cách âm của phòng trà thủy tinh rất tốt, sau khi kéo màn trúc thì sẽ không bị làm phiền bởi thế giới bên ngoài.
Hồ Tiêu và bạn bè trên mạng cùng nhau giết thời gian, chờ đến khi không còn vị khách nào nữa, cậu đặt truyện tranh xuống, xách giỏ đựng đồ ăn vặt ra ngoài "bổ sung hàng hóa", tiện thể bắt chuyện với Từ Hiểu Hiểu: "Chị gái ơi, chị tới đây làm được bao lâu rồi?"
Từ Hiểu Hiểu nhìn giá đỡ di động của cậu, camera đang chĩa xuống sàn nhà, cẩn thận đánh giá Hồ Tiêu, hơi cau mày: "Mới tới hôm nay, sao thế?"
Hồ Tiêu hơi nhụt chí, không ngờ nhân viên cửa hàng này cũng là người mới, xem ra không hỏi thăm được tin tức hữu dụng nào rồi, thuận miệng dò hỏi: "Quả nhiên chuyện "bổ túc tuổi thơ" ở chỗ này chỉ là một cách nói đáng yêu thôi đúng không?"
Từ Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không phải, "bổ túc tuổi thơ" mà bà chủ nói chính là ý trên mặt chữ đấy."
Bạn bè trong phòng livestream của Hồ Tiêu bắt đầu mất bình tĩnh.
"Chạy mau đi Hồ Tiêu, đó là bẫy đấy!"
"Chắc chắn bà chủ đã thông đồng với nhân viên cửa hàng rồi, muốn lừa cậu ghi danh hạng mục bổ túc đấy, cái điệu này tôi quen lắm!"
"Thôi thôi, tôi không muốn xem phòng bổ túc nữa đâu, Hồ Tiêu đừng mạo hiểm, không bằng chừa sức lại để tối bò cầu vượt."
...
Hồ Tiêu nhìn những bình luận lướt nhanh qua, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Từ Hiểu Hiểu: "Phải làm thế nào để bù đắp được tuổi thơ, tôi hoàn toàn không tưởng tượng được. Là ăn đồ ăn vặt đọc truyện tranh, chơi vài trò chơi sao?'
Từ Hiểu Hiểu lắc đầu: "Cậu có thể tưởng tượng to gan hơn một chút. Năng lực của bà chủ vô cùng đặc biệt, người chưa từng bổ túc không tưởng tượng được cũng bình thường thôi."
Hồ Tiêu không phục: "Nói cứ như chị bổ túc rồi đấy."
Từ Hiểu Hiểu cười liên tục gật đầu: "Tôi từng bổ túc rồi."
Hồ Tiêu cảm thấy hơi kinh ngạc.
Từ Hiểu Hiểu dùng giọng điệu sâu lắng của người từng trải để nói: "Ngay từ đầu tôi cũng giống như cậu, bản thân cứ cho rằng bà chủ là kẻ lừa đảo. Nhưng chờ sau đó chính thức bổ túc, mới biết được tầm mắt mình thiển cận, không biết phải trái cỡ nào. Bù đắp tuổi thơ, chính là thật sự có thể giúp cậu đền bù tiếc nuối trong tuổi thơ. Tôi tới đây làm việc cũng là vì muốn một ngày nào đó có thể giống như bà chủ và thầy Alfred, giúp đỡ cho nhiều người cần được giúp hơn. Mặc dù bây giờ còn chưa đủ tư cách."
Hồ Tiêu thắc mắc: "Thầy Alfred là?"
Từ Hiểu Hiểu mỉm cười giải thích: "Chính là giáo viên bổ túc tuổi thơ, nó vô cùng đáng yêu."
Hồ Tiêu cảm thấy không thể trao đổi với Từ Hiểu Hiểu được, rõ ràng nhân viên cửa hàng đã bị bà chủ tẩy não rồi, nhanh chóng cầm đồ quay lại phòng trà thủy tinh.
Một lát sau, cậu lại đứng dậy đi toilet một chuyến, để điện thoại lại phòng trà thủy tinh.
Sau khi ra, Hồ Tiêu miêu tả cho bạn bè trên mạng về kết cấu trong phòng bổ túc, không nhìn bả chủ trong đó.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy chẳng có gì đặc biệt, chỉ là phòng khách bình thường thôi.
Đến tận đây, Hồ Tiêu và bạn bè trên mạng cũng mất hứng thú với phòng bổ túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận