Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 424: Câu chuyện cổ tích dành cho người lớn 3

Con ngươi màu nâu nhạt của La Hoàn lóe ra chút ánh sáng mỏng manh, dùng sức nâng Vớ Trắng lên cao: "Đi thôi, tới phòng nhím biển trước."
Cảnh Ngọc Khê nhận ra được điều gì đó, đuổi theo: "Có vẻ tâm trạng em không tồi à?"
La Hoàn mím môi lắc đầu, bỗng nhiên thấy hơi ngại ngùng.
Vẻ mặt Cảnh Ngọc Khê hơi đổi, La Hoàn có chút khác xưa.
Hai người tới phòng nhím biển, các vị khách phát hiện Vớ Trắng, ai cũng lấy đồ chơi nhỏ và thức ăn vặt ra.
Thứ khiến mèo ú từng lưu lạc không cưỡng lại được nhất chính là thức ăn, mèo ú lăn lộn, xoay người nhảy từ trong lòng La Hoàn xuống đất, cái đuôi vểnh lên chạy lạch bạch tới chỗ thức ăn và đồ chơi.
"Đô vô lương tâm này." La Hoàn phủi lông trên người, tức tới mức bật cười.
"Có thể xuống lầu từ chỗ này." Cảnh Ngọc Khê kêu.
Hai người đi xuống dưới theo bậc thang, tới dưới đáy đã bị thu hút sự chú ý bởi bể cá treo ngược hình bán cầu, hơn một nửa trong bể có chứa hải sản.
La Hoàn thấy rõ khách hàng bước ra khỏi cửa hàng thì biến thành các loài cá, ngậm dây buộc trên túi lưới, hoặc dùng đuôi kéo túi lưới, từng tốp từng tốp ra ruộng nhím biển ở ngoài vách tường để nhặt hải sản.
Cậu ta nhìn sang Cảnh Ngọc Khê: "Chị biết trước rồi à?"
Cảnh Ngọc Khê lắc cái vòng tay màu xanh biển trên cổ tay: "Chị làm thẻ tháng, đã tới rất nhiều lần rồi. Không có cái này chúng ta hoàn toàn không vào được cửa hàng, nhưng bọn họ thì khác."
Lúc này La Hoàn mới hiểu được ý nghĩa thật sự của "nàng tiên cá", ánh mắt dừng lại trên vòng tay của cô ấy, vẻ mặt khác hoàn toàn so với lúc vừa đến, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi hỏi ra: "Làm sao để làm thẻ tháng?"
"Hơn một triệu, muốn tìm bà chủ thì phải hẹn trước." Cảnh Ngọc Khê đã sớm đoán được cậu ta sẽ hỏi, nhưng cũng không cười nhạo cậu ta.
Chỗ thần kỳ của cửa hàng này, nếu không tự tới một lần thì khó mà tin tưởng được.
La Hoàn cúi đầu tính toán, tiền mừng tuổi tích cóp nhiều năm, còn có tiền thù lao đóng phim lúc trước, nếu làm thẻ tháng thì chắc cũng kéo dài được mấy năm.
"Nhìn bọn họ nhặt nhím biển vui chưa kìa, chị cũng muốn đi." Cảnh Ngọc Khê nhìn bên ngoài vách tường, trong mắt toàn là khát vọng.
La Hoàn: "Có đồ lặn là được."
Cảnh Ngọc Khê lắc đầu: "Không được. Thôi bỏ đi, tới phòng sứa xem sao."
Săn nhím biển chỉ có thể nhìn chứ không thể chơi, tra tấn người ta quá.
Phòng sứa được thiết kế khác lạ, lúc bọn họ vào thì thấy mấy con chim lớn nhỏ cao thấp đứng đan xen nhau trên bàn đu dây.
"Đúng là chim!" Cảnh Ngọc Khê nhìn chằm chằm vào chú chim bạc má đuôi dài trên bàn đu dây, cười không khép được miệng: "Nó đáng yêu quá đi."
Bé vẹt Cockatiel nhỏ màu vàng đứng trên xà ngang thấp nhất, thấy có người tới đây, nó cúi đầu thò tới, ý rất rõ ràng: Nựng tôi đi!
"Bé vẹt ú này sờ cũng mềm ghê!" Cảnh Ngọc Khê xoa lớp lông tơ mềm mượt màu vàng nhạt của bé vẹt Cockatiel nhỏ, sau đó "tử trận".
Loài vẹt nhà như Cockatiel, mẫu đơn rất có cá tính, nhất là còn biết nhõng nhẽo, thật sự rất dễ khiến người ta không "kiềm" lại được.
La Hoàn đánh giá một vòng, trong mắt hiện lên thắc mắc: "Sao không có ai vậy?"
Cảnh Ngọc Khê: "Ở dưới rồi."
Xúc tu của sứa dày đặc, vậy nên số lượng hộp treo ở phòng sứa gấp ba lần số cầu trượt bạch tuộc nhưng vẫn có rất nhiều khách đứng xếp hàng.
Nón hình sứa rất đẹp, bên cạnh còn có ruộng sứa, những chú sứa với vẻ đẹp tuyệt vời kỳ lạ tụ tập lại một chỗ, xúc tu xòe ra bơi lội, đúng là một cảnh tượng hấp dẫn.
Ngồi trên vòng đu quay hình sứa để xem sứa, có ai là không thích chứ?
Hai người đợi một lát, bên dưới có quá nhiều người xếp hàng, vậy là dứt khoát ngồi xuống chơi với bé vẹt ú.
Vẹt Cockatiel con có lòng ghen tị rất mạnh, Cảnh Ngọc Khê mới dành chút thời gian để vuốt ve bé vẹt Cockatiel màu xám đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh là bé vẹt Cockatiel màu vàng đã tức giận rồi cắn người, còn cúi đầu chen lại, dùng sức đẩy bé vẹt Cockatiel màu xám đi.
Cảnh Ngọc Khê không nhịn được cười, chọc nhẹ lên đầu vẹt con: "Sao bé nhỏ mọn vậy hả?"
Đôi mắt như hạt đậu của bé vẹt Cockatiel nhìn sang, hai bên má hồng hồng, vẻ mặt hống hách cứ như đang nói: "Chỉ được phép cưng chiều một mình tôi thôi."
Tiếng đàn du dương truyền tới từ đằng xa, như có như không.
Bàn tay La Hoàn run lên, dọa bé vẹt Cockatiel màu vàng đang dừng ở đây bay đi mất: "Sao lại có tiếng đàn piano?"
Cảnh Ngọc Khê dỏng tai lắng nghe một lúc, đứng dậy đi tới trước một cửa đường hầm: "Hình như truyền ra từ chỗ này."
"Chúng ta chưa từng đi qua phòng này." La Hoàn nói.
Cảnh Ngọc Khê: "Vậy đi xem."
Đường hầm này vô cùng tối tăm, Cảnh Ngọc Khê và La Hoàn đi mất tầm mười phút, cảnh vật xung quanh thưa thớt dần mà vẫn chưa tới điểm cuối.
Tiếng đàn đứt quãng, thỉnh thoảng xen lẫn vài âm thanh cao vút chói tai giống như tiếng "éc éc" của da lông ma sát nhau.
La Hoàn sải bước nhanh hơn: "Có cá voi!"
Hai người lại đi thêm năm phút, cuối cùng cũng thấy phòng cá voi ở cuối đường hầm, hình dạng căn phòng giống như một con cá voi tròn trĩnh trong suốt, ở phần đầu khổng lồ của cá voi có đặt một cây đàn piano màu đen, có người đang đánh đàn.
"Bà chủ." Cảnh Ngọc Khê nói với giọng bất ngờ.
Cô ấy còn nhớ cây đàn piano kia, lần trước tới nó còn được đặt ở hành lang bên ngoài cửa hàng.
Hôm nay không thấy đâu, cô ấy còn tưởng bà chủ đã thanh lý nó rồi, hoàn toàn không ngờ cây đàn piano đó được chuyển tới nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận