Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 128: Lại đụng vào tay của tổ tông này 4

"Thịt này không hề ngán chút nào, còn thơm mùi sữa nữa. Ăn ngon quá trời." Bảo vệ nhận được phần ăn thử đầu tiên khó nén được kích động.
Người bạn đi cùng cũng gật đầu liên tục: "Tôi thích thịt này! Bà chủ ơi cửa hàng sắp ra món mới hả?"
Những vị khách khác ăn thử rồi cũng kích động giống hai người này.
"Còn chưa kịp nếm kỹ đã ăn hết rồi. A a a a a, chừng này ít quá!"
"Thịt này ăn ngon ghê. Nếu ăn với cơm tôi có thể ăn luôn một nồi!"
"Tôi chỉ muốn biết bao giờ lên món mới?"
Nguyên liệu nấu ăn từ Đại lục Alexandria được nhân viên trong cửa hàng đồ ăn nhanh nhất trí thông qua. Lộ Dao yên tâm, chuẩn bị lên danh sách, sau này sẽ nhập hàng.
Khoảng thời gian này, Mặc Thành và Toàn Thắng Cử đều làm việc ở phòng bếp tầng một. Lộ Dao cảm thấy phòng bếp tầng ba đã có thể mở cửa rồi. Thế là cô bèn điều Mặc Thành và Dư Thải lên tầng ba. Mặc Thành phụ trách việc nấu nướng, Dư Thải phụ trách việc chào hỏi khách hàng.
Tầng một có Hạnh Tử, Bạch Minh và Toàn Thắng Cử. Tầng hai có Tiểu Gia, Kỳ Sâm và Xích. Tầng ba có Mặc Thành và Dư Thải. Sau này mà thiếu người thì tuyển thêm.
Mới vừa rồi nhìn thấy khách xếp hàng tự phát trước cửa sổ, Lộ Dao đã nghĩ đến việc có thể làm cơm hộp ở tầng ba. Nguyên liệu nấu ăn sẽ được nhập từ Đại lục Alexandria tới. Đồ ăn sẽ được làm trước, sau đó buổi trưa và buổi tối sẽ bán ở cửa sổ này. Vừa đơn giản vừa nhanh chóng.
Sau khi đóng cửa vào buổi chiều, Lộ Dao nói lên ý tưởng này của mình cho nhân viên cửa hàng nghe. Mặc Thành và Dư Thải cực kỳ vui vẻ, trông như cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về mình vậy.
Buổi tối, Lộ Dao lại tiêu tốn một chút giá trị nhân khí để thăng cấp cửa hàng đồ ăn nhanh.
Cô vẽ thêm bản thiết kế mới, xây dựng một cầu thang mới từ bên cạnh quầy hàng bán đồ ăn nhanh, sau đó lại mở thêm một cánh cửa ở tầng hai và tầng ba.
Khách hàng có thể đi từ bên ngoài lên tầng luôn chứ không cần phải chen chúc trên cầu thang chật hẹp trong cửa hàng nữa.
Lúc cô đi ra khỏi cửa hàng đồ ăn nhanh thì trời đã tối hẳn rồi.
Lộ Dao từ từ trở về chỗ ở. Trước khi đi ngủ, cô vẫn nhớ đến việc đăng nhập vào diễn đàn khu vui chơi.
Trong hộp thư có một tin nhắn riêng với ý định mua hàng.
Một tài khoản đã hỏi một tài khoản cấp một như cô muốn giao dịch như thế nào. Người này muốn mua chiếc nhẫn đen.
Sau khi Lộ Dao trả lời, đối phương đang lên mạng nên đã nhắn lại ngay: "Tôi yêu cầu giao hàng trực tiếp. Cô ở nơi nào? Tôi có thể tới thành phố của cô, gặp mặt tiền trao cháo múc."
Lộ Dao suy tư một chút, nghĩ một triệu cũng không phải con số nhỏ, giao dịch trực tiếp cũng được thôi. Thế là cô báo ra một địa chỉ.
Bên kia lại trả lời: "Thật trùng hợp, tôi cũng đang ở thành phố này."
Nếu khách hàng cũng là người thành phố Dao Quang thì Lộ Dao cũng hẹn luôn địa điểm và thời gian gặp mặt với người ta rồi mới thoát ra khỏi diễn đàn.
-
Đại lục Alexandria, hang rồng.
Thời tiết rất đẹp. Đang là giờ nghỉ trưa nên đám rồng con lười biếng nằm dài trên mảnh đất trên sườn núi phơi nắng.
Cô giáo Mộc Tâm ngồi dưới tán cây, đang định nghỉ ngơi thì bỗng nhiên thấy mí mắt giật liên hồi. Trong lòng cô ấy lập tức cảnh giác.
Nhắc mới nhớ thằng nhãi con Harold kia đã một thời gian không thấy tới rồi.
Theo tần suất như trước đây thì gần đây hắn phải tới rồi mới đúng. Không phải là hôm nay đấy chứ?
Xa xa bỗng truyền tới tiếng khóc của rồng con.
Mộc Tâm cảm thấy thật nhức đầu. Không cần đoán cũng biết chắc chắn là Harold tới.
Thằng nhãi con này luôn ghi thù chuyện mình bị đuổi ra khỏi hang rồng nên cứ ba năm ngày lại phải quay về gây chuyện ầm ĩ, bắt nạt mấy đứa nhỏ cùng lứa và chọc tức người cô là cô ấy đây mới chịu.
Harold còn chưa trưởng thành. Để hắn ra khỏi hang rồng trước thời hạn đúng là việc mà Long tộc nợ hắn. Nhưng đây không phải lý do để hắn luôn quấy rối như vậy.
Lần trước Mộc Tâm đã quyết định nếu Harold lại tới hang rồng lần nữa, nhất định cô ấy sẽ phải dạy dỗ con rồng đen bướng bỉnh khó thuần này một chút mới được.
Cô ấy thở dài đứng lên, hoá thành hình rồng bay qua sườn núi.
Bên kia đồi, Harold đang đứng trên một tảng đá lớn, đưa lưng về phía ánh nắng mặt trời, ngón tay không ngừng đung đưa như đàn dương cầm. Đống đá quý trên ngón tay hắn khúc xạ ra những ánh sáng khác nhau, chói mù mắt rồng.
Đám rồng con nằm trên mặt đất phát ra tiếng khóc hu hu nhưng ánh mắt lại không thể nào dời khỏi ngón tay Harold được.
Harold đắc ý không chịu được, ha ha cười lớn.
Chắc chắn là đám rồng này đang ước ao bộ móng của hắn nên ghen tỵ phát khóc đây mà.
Lúc Mộc Tâm bay tới, thấy Harold đang lắc lư đung đưa giữa đám rồng con như một tên ác bá thì hơi nghi ngờ.
Hôm nay không dùng hình rồng hả?
Hình người của cự long không bạo lực bằng hình rồng. Thế nhưng hắn đang bắt nạt đám rồng con là một sự thật không thay đổi. Cô ấy vẫn phải dạy dỗ hắn mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận