Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 811: Mong cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ 2

Mong cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ 2
Trịnh Tư Dao không biết cảm giác muốn mua đồ mãnh liệt của bản thân có phải là từ áp lực bên ngoài hay không. Nhưng e rằng bà chủ rất khó để hiểu được cảm nhận của cô ấy.
Có lúc năng lực truyền đạt của ngôn ngữ cũng có giới hạn, khiến cho việc hiểu biết lẫn nhau trở nên cực kỳ khó khăn.
Lộ Dao không nhiều lời nữa, chỉ bảo Trịnh Tư Dao mở chìa khóa tâm linh ra để biết thời thơ ấu của cô ấy trước.
Khi còn bé Trịnh Tư Dao đã sống ở một thị trấn nhỏ xa xôi. Hồi học trung học, tiềm năng siêu năng lực của cô ấy được giáo viên phát hiện ra, thế là cô ấy được vào thẳng trường đại học tốt nhất thành phố để theo học.
Bản thân cô ấy cũng không chịu thua kém, luôn cố gắng mở rộng tiềm lực của năng lực. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy thuận lợi tiến vào viện nghiên cứu.
Dù là khi còn bé đi học ở thị trấn nhỏ hay sau này lên thành phố lớn học đại học, Trịnh Tư Dao vẫn luôn là một cô gái nhỏ đơn giản, vừa chăm chỉ vừa giản dị.
Cho đến khi chính thức làm việc ở viện nghiên cứu. Sau khi nhận được tiền lương tháng đầu tiên, tiền vừa đến tay Trịnh Tư Dao đã tiêu xài cạn sạch, mua tất cả những thứ trước kia muốn mà chưa mua được.
Viện nghiên cứu Siêu Năng có một nơi dành cho công nhân viên ở trọ, chỉ cần nộp đơn xin là có thể vào ở. Không có áp lực thuê phòng, lại có ưu đãi phúc lợi nhân viên nên gần như mỗi tháng sau đó của Trịnh Tư Dao đều lặp lại như tháng đầu tiên.
Trịnh Tư Dao đã khổ sở vì điều này khá lâu rồi nên cũng không hy vọng gì nhiều rằng lần bổ túc thời thơ ấu này có thể sửa được vấn đề của bản thân.
Chỉ là mấy ngày trước lúc đăng ký, đơn khảo sát thời thơ ấu bản nâng cấp đã tăng thêm một nội dung mới, hỏi khách hàng mục tiêu bổ túc.
Lúc ấy Trịnh Tư Dao không nghĩ tới những mục đích khác, chỉ tuỳ tiện viết dòng chữ "hy vọng có thể uốn nắn thói xấu tiêu xài bậy bạ" lên giấy.
Sau khi kết thúc lần phân giải đầu tiên, Lộ Dao cầm chìa khoá ra bắt đầu chính thức bổ túc.
Trịnh Tư Dao thấy quả cầu nhỏ màu bạc trên bàn nứt ra, ánh sáng phía trước đâm vào mắt khiến cô ấy đau đớn. Khi cô ấy mở mắt ra một lần nữa thì khung cảnh xung quanh đã thay đổi rồi.
Cô ấy cúi đầu nhìn bàn tay trở nên nhỏ đi, ý thức dần chìm vào hôn mê, sau đó là nằm trên bàn sách ngủ mê mang.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Trịnh Tư Dao tỉnh giấc, giơ tay lên dụi mắt nhè nhẹ rồi đột nhiên khoé mắt liếc thấy một con rồng nhỏ màu đen đang nằm trên bàn sách.
Cha mẹ tan làm rồi sao?
Trịnh Tư Dao quay đầu nhìn về phía cửa phòng rồi lắng tai nghe ngóng. Chẳng nghe thấy gì cả.
Sau đó Trịnh Tư Dao chợt hoảng lên, bị dọa sợ đến nỗi cả người cứng ngắc lại.
Tiểu Hắc Long trên bàn mở mắt ra, vừa bò dậy vừa thở phì phà phì phò, đang quan sát cô bé.
Trịnh Tư Dao hỏi: "Ai vậy?"
Cái cánh to ngắn ngủn của Tiểu Hắc Long mập ú khẽ run lên hai cái: "Tôi là Alfred, là giáo viên bổ túc của cô."
Trịnh Tư Dao nghi ngờ nói: "Nhà tôi nghèo lắm, làm gì có tiền mà mời giáo viên dạy thêm."
Alfred đứng lên, lạch bạch đi tới trước mặt Trịnh Tư Dao rồi vươn móng vuốt đen nhánh ra đánh một cái.
"Bộp..."
Một cuốn sổ màu hồng to bằng lòng bàn tay và một cây bút bạc rơi vào tay Trịnh Tư Dao: "Không quan trọng. Tóm lại là từ hôm nay trở đi, cô có một nhiệm vụ. Mỗi tháng, cô phải dùng cây bút cầu nguyện trong tay mình viết thứ mà mình muốn mua nhất vào sổ ghi chép này. Sau đó buổi tối cô lại xé danh sách đó xuống đặt vào trong giày mẹ mình."
Trịnh Tư Dao đã học tiểu học rồi, lại phát triển sớm nên cô bé vẫn nghi ngờ tình huống xảy ra trước mắt này nhưng trong lòng lại không nhịn được mà trào dâng sự mong đợi.
Viết thứ mình muốn mua nhất làm gì thế?
Với sự chờ mong này, cô bé đã nuốt hết mọi vấn đề trong lòng xuống rồi bị động nghe theo Alfred.
Alfred tiếp tục nói: "Đây là một nhiệm vụ lâu dài. Nó bắt đầu từ hôm nay cho đến tận sinh nhật mười sáu tuổi của cô mới dừng. Mong cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."
Nhất thời trong lòng Tiểu Tư Dao dâng lên một cảm giác đầy trách nhiệm.
Alfred để lại bút và sổ viết danh sách cầu nguyện rồi biến mất.
Trịnh Tư Dao ngồi trước bàn đọc sách, đầu bút chạm vào cuốn sổ màu hồng trước mắt, cố gắng suy nghĩ món đồ mà mình mong muốn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cuối cùng thì Trịnh Tư Dao cũng nghĩ xong. Cô bé hạ quyết tâm viết một dòng chữ vào sổ tay.
Cô bé cố gắng chống mí mắt lên, chờ ba mẹ về phòng ngủ say rồi mới lặng lẽ cầm dòng chữ viết món đồ mà mình muốn mua ra bỏ vào trong giày của mẹ.
Buổi sáng ngày hôm sau không có chuyện gì xảy ra.
Buổi sáng ngày hôm sau nữa, Trịnh Tư Dao vừa mở mắt ra đã thấy một cuốn sách mới tinh về thường thức siêu năng lực đang đặt bên gối.
Cô bé bật người dậy ngay, cầm lấy sách rồi mừng rỡ mở ra, thấy bên trong có kẹp một tờ giấy ghi chú do Alfred để lại.
Trịnh Tư Dao không đọc kỹ ngay. Cô bé không kịp chờ đợi nữa mà mở quyển sách ra xem qua một lượt trước rồi mới cầm lời nhắn lên đọc kỹ.
Alfred nhắc nhở cô bé rằng tháng sau phải tiếp tục làm nhiệm vụ, mong cô bé cẩn thận suy nghĩ món đồ mình muốn có.
Sau đó cuộc sống của Trịnh Tư Dao vẫn giống như trước kia nhưng tháng nào cô bé cũng sẽ nhận được món quà mà mình viết lên giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận