Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 371: Bên kia có tiệc buffet nhím biển 2

Nhị Tâm chui từ bên ngoài vào, meo meo tới gần, phát hiện cá trong thùng.
Nhân viên cửa hàng Lông Xù có thẻ nhân viên đặc thù, có thể tiến vào các không gian khác nhau.
Nhị Tâm ngồi bên thùng nước, chuyên tâm nhìn chằm chằm con cá đang bơi, có thể giơ móng vuốt bất cứ lúc nào.
Lộ Dao đứng lên, chỉ vào một chỗ nhỏ trong góc tủ lạnh: “Tôi muốn mở thêm một bể cá lớn ở chỗ này, chuyên để nuôi cá biển đã xử lý, tích trữ nhiều rồi đưa đến cửa hàng đồ ăn nhanh và cửa hàng Blind Box.”
Hệ thống: [Bà chủ, có một thông báo mới.]
Lộ Dao: “Là gì?”
Hệ thống: [Kiểm tra đo lường được chủ quán có giá trị nhân khí không đủ để chống đỡ cửa hàng mới kinh doanh, đặc biệt mở ra kế hoạch trợ giúp tăng giá trị nhân khí – hoàn thành nhiệm vụ trợ giúp, có thể đổi giá trị nhân khí.]
Lộ Dao: “Nhiệm vụ gì, có thể chủ động từ bỏ không?”
Hệ thống: [Kế hoạch hỗ trợ sẽ tự động mở ra khi giá trị nhân khí của chủ quán không đủ, nhiệm vụ sẽ tự động được tạo ra theo tình hình hiện tại của thế giới. Chủ quán có thể lựa chọn từ bỏ. Chỉ là giá trị nhân khí không đủ, tất cả các nâng cấp mở rộng về cửa hàng sẽ bị kéo dài vô hạn. Việc mở rộng bể cá lần này, cần ít nhất hai trăm nghìn giá trị nhân khí. Bởi vì giá trị nhân khí không đủ, không thể thực hiện được.]
Lộ Dao: “... Nhiệm vụ là gì?”
[Kế hoạch trợ giúp tăng giá trị nhân khí đã mở ra, nhiệm vụ như sau: Nhặt rác ở biển đổi lấy giá trị nhân khí, mỗi gram rác có thể đổi được một điểm giá trị nhân khí.]
Lộ Dao có chút kinh ngạc, nhiệm vụ hợp lý hơn dự đoán, nhưng cũng rất có tính khiêu chiến: “... Muốn tôi lặn biển sao?”
Hệ thống: [Đúng.]
Lộ Dao quay đầu nhìn phía cửa, bên ngoài vách tường trong suốt chính là đại dương sâu không lường được, trầm mặc một lúc: “Phải làm thế nào? Làm thế nào mới có thể đảm bảo sự an toàn cho tôi?”
Hệ thống cho rằng chủ quán nhất định sẽ từ chối rồi sau đó phản bác đến khi nó không còn lời nào để nói.
Nghe giọng điệu lúc này của cô, dường như đã quyết định nhận nhiệm vụ.
[Đạo cụ đặc biệt đã được chuyển vào kho, có thể đảm bảo sự an toàn của chủ quán. Rác biển sẽ tự động được chuyển đổi thành điểm ngay khi được nhặt.]
Nhiệm vụ cuối cùng của cửa hàng Blind Box để lại ấn tượng sâu sắc cho Lộ Dao, cô đưa ra quyết định nhanh hơn và quyết đoán hơn trước.
Nhiệm vụ là không thể tránh được, có rối rắm cũng vô dụng, quan trọng nhất là hành động.
Trong kho tùy thân có thêm một bộ đồ lặn, cùng một bộ xử lý rác đeo trên lưng.
Lộ Dao đến nhà vệ sinh thay quần áo, áo lặn màu đen mỏng manh mặc trên người, tựa như không cảm nhận được.
“Bộ đồ này thật sự an toàn sao?” Cô khẽ kéo lớp vải dính sát da, có chút hoài nghi.
Hệ thống: [Vật liệu đặc thù của bộ đồ lặn, mặc nó vào, cảm quan của con người sẽ trở nên nhạy bén như cá dưới biển sâu, chức năng cơ thể cũng trở nên không kém loài cá là bao, có thể hô hấp tự do, tốc độ bơi lội tăng nhanh. Lúc nguy cấp, còn có thể mở ra hình thức ẩn nấp đặc thù, tránh né kẻ săn mồi cao cấp.]
Lộ Dao: “... Cứ thấy có hơi lo lắng.”
Hệ thống: [... Hệ thống và chủ quán bị trói buộc bởi tâm nguyện, nếu chủ quán gặp chuyện không may, hệ thống cũng mất đi ý nghĩa tồn tại. Sao tôi lại đặt cô vào tình cảnh nguy hiểm được? Cô cứ nghi ngờ, hệ thống rất đau lòng.]
Gần đây hệ thống học được không ít thuật nói chuyện trên mạng, nhanh chóng bắt đầu ứng dụng.
Lộ Dao không muốn vạch trần tâm tư của nó, đeo bộ xử lý rác trên lưng: “... Được rồi, đi thôi.”
“Bây giờ?” Hệ thống cho rằng cô chỉ muốn thử đồ lặn, không ngờ cô muốn làm nhiệm vụ ngay lập tức.
Lộ Dao gửi tin nhắn cho Cơ Phi Mệnh, bảo ông ta tới trông cửa hàng.
Đĩa trái cây trên bàn đã được ăn hết một nửa, nước hoa hồng vải có gas đã uống hết, Đỗ Thanh Mỹ cuộn mình ngủ thiếp đi.
Ăn Vạ cúi xuống tựa vào má cô ấy, một người một mèo ngủ ngon lành.
Cơ Phi Mệnh ở ngoài cửa tiệm nhận thẻ nhân viên tạm thời, bước vào cửa hàng thì thấy Đỗ Thanh Mỹ, có hơi không tưởng tượng nổi.
Khách đến sớm vậy sao?
Biển sâu thật sự có người ở, hay là đây thật ra là mỹ nhân ngư?
Lộ Dao chú ý tới biểu cảm chợt lóe lên của ông ta, không giải thích gì, dặn dò: “Ông chăm sóc Nhị Tâm và khách hàng đi. Tôi ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi.”
Đỗ Thanh Mỹ rất tỉnh táo, nghe thấy giọng nói liền lập tức ngồi dậy: “Cô muốn ra ngoài? Đi đâu?”
Lộ Dao kéo mở cửa tiệm, hơi nước mặn phả vào mặt.
Cô quay đầu, thản nhiên nói: “Xuống biển.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận