Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 836: Thời tiết hôm nay thật đẹp 1

Thời tiết hôm nay thật đẹp 1
Trong nhóm náo nhiệt như Tết Nguyên Đán, Cơ Chỉ Tâm nhìn ảnh chụp, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
[Cơ Chỉ Tâm: @Cơ Chỉ Huân vừa nãy, đó là người trẻ sao?]
[Cơ Chỉ Huân: @Cơ Chỉ Tâm nhất thời trượt tay, thật ngại quá.]
Cũng đâu phải là thả like, trượt tay như này cũng thật là thú vị.
Trong nhóm lại giống như giọt nước chảy vào dầu sôi, xèo xèo một lúc, bong bóng nổi lên.
[Cơ Chỉ Hương: !!!]
[Cơ Chỉ Hương: @ Cơ Chỉ Huân Huân Huân Huân Huân Huân Huân, không nhìn thấy! Quỳ xuống cầu xin gửi lại một lần nữa đi!]
[Cơ Chỉ Nhạc: Huân Huân, người trẻ xuống núi rồi, chẳng lẽ muốn về Thiên Cơ sao?]
Cơ Chỉ Huân dựa vào cửa sổ xe nghiêng người, nghĩ đến nơi người trẻ nói lúc trước, thu lại biểu cảm, dùng tay đánh chữ.
[Cơ Chỉ Huân: Hôm nay chỉ là xuống núi. Người trẻ muốn đi đâu, chỉ có chú Thần biết.]
Hậu bối của nhà họ Cơ chưa từng thấy người trẻ, vừa gào khóc thảm thiết ở trong nhóm, vừa dụ dỗ Cơ Chỉ Huân gửi ảnh chụp một lần nữa.
Cơ Chỉ Tâm đã rời khỏi giao diện trò chuyện nhóm, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng Lông Xù, đi đến cửa hàng Blind Box ở bên kia đường.
Cơ Phi Mệnh đứng ở cửa hàng Blind Box nhìn ra bên ngoài, mấy tháng trước, một số tòa nhà bị bỏ hoang, đổ nát, gây nguy hiểm xung quanh cửa hàng bị phá bỏ để xây dựng lại, bây giờ những ngôi nhà được xây dựng lại đã sẵn sàng cho người vào ở.
Con người trên thế giới này làm việc vào lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, dường như đã trở lại thời đại đàn ông làm ruộng, phụ nữ dệt vải, thời gian trở nên khoan thai và điềm đạm.
Cửa hàng Blind Box không chỉ cung cấp các vật dụng thiết yếu để sinh tồn, hôm trước, một loạt son môi và hộp kem dưỡng da mới vừa được bày lên kệ đã được bán hết sạch trong vòng chưa đầy nửa ngày.
Cơ Chỉ Tâm vừa vào cửa đã nhìn thấy Cơ Phi Mệnh như đang chìm vào trạng thái xuất thần.
“Chú, người trẻ xuống núi rồi.”
Cơ Phi Mệnh vừa thu mắt lại, lông mày đã nhíu chặt lại.
Không có ai thông báo việc này cho ông ta.
Cơ Chỉ Tâm lấy điện thoại ra đưa tới: “Chuyện này hình như có gì đó không ổn.”
Ánh mắt Cơ Phi Mệnh dừng ở trên màn hình điện thoại vừa được đưa tới, sắc mặt hơi thay đổi đưa tay cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài cửa cẩn thận nhìn một lúc, trong lòng đã có suy đoán lại không nhịn được muốn xác nhận lại.
Ông ta hỏi: “Đây là?”
Cơ Chỉ Tâm: “Ảnh Cơ Chỉ Huân gửi trong nhóm nhỏ. Cháu đã hỏi rồi, em ấy thừa nhận là người trẻ.”
Bức ảnh này có lẽ là chụp lén, hình ảnh không rõ lắm, hơn nữa chỉ chụp được một bên mặt.
Nhưng những thông tin cần thiết cũng đã được tiết lộ ra hết.
Người trẻ này tóc trắng mắt đỏ, da trắng như tuyết, ánh sáng trong mắt trong trẻo xa xăm, lạnh nhạt như tuyết trên đỉnh núi.
Đối với chú cháu nhà họ Cơ, dáng vẻ, nét mặt này thật sự quá quen thuộc.
Người trẻ bước ra khỏi núi thần, nhất định phải có lý do.
Cơ Phi Mệnh lập tức liên lạc với người trong tộc, gọi liên tiếp ba dãy số, nhưng đều không kết nối được.
Sắc mặt Cơ Phi Mệnh nặng nề.
Cơ Chỉ Tâm nói: “Chú đừng nóng vội, để cháu hỏi mẹ cháu.”
Điện thoại cũng không kết nối được.
Cơ Phi Mệnh không thể chờ được nữa, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
“Chú đi gặp bà chủ trước.”
Tiếc là vô cùng không đúng lúc, Lộ Dao vừa mới đưa Bạch Di, Tạ Mạc Lâm và Hồ Tiêu đi học bổ túc.
Hồ Tiêu mở mắt ra, lại trở về tiểu khu Cây Quất.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay thô ngắn, trên mu bàn tay còn có lúm đồng tiền nông, không khác gì lần trước.
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Giọng của Lộ Dao truyền đến: “Ăn sáng rồi, chưa dậy sao?”
Hồ Tiêu nhấc chăn lên, xoay người xuống giường: “Dậy rồi.”
Năm phút sau, Hồ Tiêu ngồi trước bàn ăn, trước mặt là bữa sáng nóng hổi. Trứng chiên vàng nhạt hơi cháy, xúc xích nở hoa bọc váng dầu, ngô luộc, còn có cà chua bi tươi ngon được cắt thành hai nửa, hai lát bánh mì sữa nướng xốp, bên cạnh đĩa sứ trắng còn có một ly sữa ấm.
Hồ Tiêu sửng sốt một lúc rồi mới lên tiếng: “Hôm nay không phải ăn bánh bao?”
Lộ Dao ngồi xuống đối diện: “So với bữa sáng mẹ dày công nấu nướng thì con thích bánh bao thịt ở dưới lầu hơn sao? Hu hu, thật là đau lòng.”
Mặt Hồ Tiêu cứng đờ, gượng gạo nói: “Tôi không có ý đó.”
Lộ Dao đứng dậy, duỗi tay qua bàn, xoa xoa đỉnh đầu Hồ Tiêu: “Biết rồi, mau ăn đi.”
Ăn sáng xong, Hồ Tiêu muốn nói lại thôi, lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Lộ Dao đứng dậy ném đĩa thức ăn vào máy rửa chén, rồi nói: “Hồ Kỳ tới. Nhưng hôm nay cậu không cần phải đến trường, tôi đã xin nghỉ giúp cậu rồi.”
Khuôn mặt non nớt của Hồ Tiêu lộ ra vẻ hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận