Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 458: Sinh ra là để chữa lành 2

Lộ Dao đi đến một quầy hàng nhỏ ven đường, mở tủ lạnh ra lấy hai chai nước, tính tiền xong liền đưa cho Harold một chai.
Harold chỉ vào bãi đất trống cạnh khu dân cư cách đó không xa: "Hình như bên kia có chuyện gì đó thì phải."
Lộ Dao thấy có rất nhiều người đang vây quanh một cậu bé đang khóc lóc ỉ ôi và nổi bật nhất là hai nhân viên mặc đồng phục màu xám đứng ở giữa.
Trong đám người xuất hiện một người đàn ông trung niên râu mọc lởm chởm đang van xin: "Chỉ có sáu con thôi. Tôi thề sẽ không tái phạm nữa, chiều tôi sẽ đem hết mấy thứ này lên thuyền đưa về nông trường. Xin các anh bỏ qua cho tôi."
"Thành phố Dạ Quang có quy định không được nuôi thú cưng. Bác không chỉ đưa chó con vào thành phố mà còn dám đem vào bán trong khu dân cư, bị phạt tiền là lẽ đương nhiên. Nếu không chấp hành, đừng nói là mấy con chó này sẽ bị xử lý mà bác cũng không thoát được đâu." Người đàn ông mặc đồng phục màu xám nghiêm túc nói.
Đứa trẻ đang đứng kế bên nghe vậy liền khóc lớn: "Đừng giết nó, con sẽ mua."
Cha mẹ của đứa bé đó bị dọa sợ, lập tức ẵm con mình về nhà, miệng cười nói mình không mua.
Người đàn ông trung niên bán chó đầy sầu lo ngồi bệt xuống đất.
Ông ta nghe nói ở đây có người lén nuôi thú cưng, một con có thể được mua với giá hơn mười nghìn, làm ông ta cũng muốn thử.
Vất vả lắm ông ta mới có được hai đàn chó con có phẩm chất tốt như vậy, nào ngờ bây giờ phải về tay không.
Lộ Dao thò đầu vào liền thấy bên chân người đàn ông trung niên kia có một cái túi được đóng có một nửa, bên trong đều là những bé chó con lông trắng như tuyết.
Tụi nó rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, cả người trắng muốt, cặp mắt đen láy sáng long lanh giống như trân châu đen, miệng kêu không ngừng, cực kỳ đáng thương.
"Đây là giống chó gì vậy, sao nhỏ thế?" Lộ Dao lần đầu tiên nhìn thấy nên rất tò mò.
Người đàn ông trung niên lập tức ngẩng đầu: "Đây là giống chó chỉ có ở Bát Tinh Thành - chó Hoàn Hoàn, kích thước rất nhỏ. Sau khi trưởng thành cũng chỉ to bằng hai lòng bàn tay của người bình thường, lông trắng như tuyết, mập mạp đáng yêu, thân thiện với con người."
Nhân viên mặc đồng phục màu xám đá vào người đàn ông trung niên: "Bác gan quá nhỉ. Trước mặt chúng tôi mà vẫn dám đi chào hàng?"
Lộ Dao đi tới, ngồi xổm xuống rồi thò tay vào trong túi.
Mấy bé chó thay phiên nhau kêu to, cái đuôi ngắn ngủn lắc lư như cối xay gió, chen nhau chạy tới liếm ngón tay cô.
"Gen của giống chó này không có vấn đề gì sao? Chắc sẽ không dễ bị nhiễm bệnh đâu nhỉ?"
Đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt của mấy bé cún liếm vào tay cực kỳ nhột.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn nhân viên mặc đồng phục màu xám, có chút e ngại, không dám lên tiếng.
Lộ Dao cầm một bé ra ngoài, nhìn y như một quả cầu tuyết đang nằm trong lòng bàn tay, vừa mềm vừa ấm: "Đáng yêu quá, tụi nó đều bị giết hết thật sao?"
Người nhân viên kia híp mắt, nhìn chằm chằm Lộ Dao một hồi rồi nói: "Chó Hoàn Hoàn là giống chó chỉ có ở Bát Tinh Thành, được lai tạo tự nhiên nên gen của chúng sẽ không có khuyết điểm. Nhưng tự ý mang thú cưng vào thành phố Dạ Quang thì phải nộp phạt và lập tức đem về nông trường, nếu không tất cả đều sẽ bị đưa đến lò mổ xử lý theo quy định."
Lộ Dao gãi cằm bé cún nằm trong tay: "Nếu tôi đứng ra nộp phạt thì bọn nhóc này tôi có được mang đi không?"
Người đàn ông trung niên kia nghe vậy liền đẩy túi lớn về phía cô rồi đứng dậy nói: "Cô muốn giúp tôi sao? Chó cho cô hết luôn đấy, đừng đến tìm tôi nữa."
Ông ta không có tiền, đến khi bản thân sắp bị bắt lại ở chỗ này thì không ngờ lại có người chủ động đứng ra nộp phạt giúp mình.
Quả nhiên đầu óc của mấy người sống ở đây đều có vấn đề.
Người mặc đồng phục màu xám sửng sốt một hồi, khẽ gật đầu: "Năm trăm một con, sáu con là ba nghìn. Nộp tiền xong thì mau đem mấy con chó này ra khỏi thành phố."
Lộ Dao sảng khoái trả tiền rồi bảo Harold cầm túi xách: "Chúng tôi đi ngay đây."
Đám đông giải tán, chỉ còn lại hai nhân viên mặc đồng phục màu xám vẫn bất động đứng đó.
Một người trong số đó lên tiếng: "Phải đến xã đóng tiền phạt và họ cũng không được phép mang chó đi. Ai mà biết được liệu họ có tiếp tục đem đi bán nữa hay không? Anh, sao đột nhiên anh lại tốt bụng như vậy?"
Người kia nghe vậy liền liếc nhìn anh ta: "Đi thôi."
-
Tại cửa hàng Lông Xù.
Cơ Phi Mệnh vừa thấy Lộ Dao và Harold bước vào liền thở mạnh một hơi, đứng dậy nghênh đón: "Chào mừng hai người đã trở về."
Hôm nay bận chết ông ta rồi.
Lộ Dao gật đầu, lướt qua ông ta, trên tay còn xách theo một cái túi.
Cơ Phi Mệnh có chút ngu ngơ: "Bà chủ bị gì vậy?"
Harold nhún vai, ra hiệu cho ông ta nhìn lại.
Lộ Dao lấy từng bé chó trong túi xách ra, sáu con chó Hoàn Hoàn đã đeo vòng cổ, giống như mấy quả cầu tuyết lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Cơ Phi Mệnh kích động: "Đây là?"
"Nhân viên mới của cửa hàng Lông Xù, thuộc giống chó Hoàn Hoàn, đặc điểm là dễ thương, sinh ra là để chữa lành. Harold sẽ dạy chúng các quy tắc và dẫn chúng đến phòng san hô để làm việc sau này." Lộ Dao nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận