Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 219: Tôi có thể “ôm” em không? 2

Ngoài cửa sổ một mảng đêm tối tăm, vầng trăng khuyết cong cong, Slime nhỏ cùng con dơi đội mũ choàng đang ngồi xổm trên bệ cửa sổ ngắm trăng.
“Chít!”
Lộ Dao vừa vẽ xong, Hối Hối đã kích động đến mức kêu lên.
Edward chậm rãi đưa tay lên, trong mắt ánh lên một tia sáng.
Tuy rằng có thể chống đỡ thương tổn của ánh nắng mặt trời trong thời gian ngắn, nhưng bản thân Edward vẫn ghét phải tiếp xúc với ánh mặt trời, bình thường ban ngày cũng không hay ra khỏi cửa.
Rất nhiều đêm, anh ấy ôm Tiểu Minh nằm trên bệ cửa sổ phòng ngủ ngắm trăng.
Anh ấy luôn nghĩ rằng bé Slime không hiểu cái gì hết, nhưng không ngờ rằng thằng bé đều nhớ cả.
Lộ Dao nhẹ giọng nhắc nhở: "Chiếu đèn trước."
Sau khi chiếu đèn, trước tiên Lộ Dao vẽ 2 loại ma pháp trận Ánh Sáng và Bóng Tối lên những chiếc móng tay đã vẽ để cố định chúng.
Edward có chút kinh ngạc, một Nhân tộc là kẻ mạnh lại không có dáng vẻ của kẻ mạnh, rất hiếm thấy.
Con ngươi màu đỏ của Ambrose run lên, cho dù không cân nhắc đến vực sâu ma pháp, anh ta cũng cực kỳ hứng thú đối với việc dùng ma pháp của Nhân tộc này.
Cả ma thuật tấn công mạnh nhất và ma thuật sửa chữa mạnh nhất đều được cô ấy sử dụng trong sơn móng, vả lại còn kết hợp rất nhuần nhuyễn.
Lộ Dao làm xong việc Hối Hối nhờ, bước sang một bên chống tay lên cằm, nhìn Hối Hối làm tay còn lại cho Edward.
Vì bức tranh này miêu tả về đêm nhiều hơn, màu đen trên mặt móng chiếm chủ đạo nên Hối Hối đổi màu nền của bốn ngón còn lại thành màu trắng, dùng sơn móng tay màu đen để vẽ họa tiết kẻ ô, đầu ngón tay tô lên sơn mắt mèo màu đen, dùng nam châm hút ra một hình lưỡi liềm nhỏ.
Mười ngón tay đã làm xong, trắng đen đan xen, là một bộ móng uyên ương vừa đặc sắc vừa tinh xảo.
Hối Hối nghiêng đầu nhìn một hồi, sau đó chậm rãi đi xuống khỏi ghế.
Một lúc sau, cậu ấy quay lại với hai chiếc hộp nhỏ đựng đồ trang trí, đôi tay múp míp nhỏ mở hộp ra, chọn qua lựa lại, cuối cùng chọn ra một ít phụ kiện bằng bạc.
Hối Hối đẩy phụ kiện đến trước mặt Lộ Dao, nhờ cô thu nhỏ chúng lại.
Lộ Dao không nhịn được nhìn vẻ mặt của Edward, Hối Hối chọn cho Huyết tộc một cây thánh giá màu bạc và một dây xích màu bạc.
Khi Edward nhìn thấy cây thánh giá, anh ấy không hề phản ứng gì, thậm chí còn đưa tay sờ sờ Hối Hối, nhưng lại bị Hối Hối ngả ra sau để tránh.
“…”
Tên Huyết tộc này chắc là hết cứu nổi rồi.
Lộ Dao nâng tay vẽ một ma pháp trận, ánh sáng đen bao trùm lấy những món phụ kiện nhỏ, chúng từ từ thu nhỏ lại theo kích thước Hối Hối mong muốn.
Hối Hối kéo lấy ngón tay của Edward, cẩn thận bôi keo lên, dùng nhíp nhặt cây thánh giá bằng bạc và đặt lên mặt móng.
Edward như bừng tỉnh mà nhìn về hướng Lộ Dao, lúc này anh ấy mới hiểu ra cô nhìn anh ấy vừa rồi là có ý gì.
Trước đây Hối Hối luôn sống cùng Edward, ở trong tòa lâu đài nằm sâu trong rừng, không ai có thể đột nhập vào nơi ở của ma cà rồng nguyên thủy.
Thằng bé không biết rằng Huyết tộc kị đồ dùng bằng bạc và cây thánh giá.
Tuy nhiên, đồ phụ kiện được sử dụng trong cửa hàng không phải là bạc thật, nên không có nguy hiểm gì.
Sau khi dán thánh giá lên, Hối Hối lại đính một sợi dây xích bạc mảnh thời thượng vào ngón tay còn lại của Edward, kiểu móng tay thanh lịch và cổ điển dần chuyển sang phong cách cyberpunk.
Hối Hối hoàn thành toàn bộ mặt móng, Lộ Dao tốn chút thời gian vẽ ma pháp trận Ánh Sáng, Bóng Tối lên từng ngón tay, cuối cùng Hối Hối dùng ma pháp bọc móng hoàn thành.
Edward ôm Hối Hối lên, giọng điệu kinh ngạc như thể bé Slime vừa cứu được thế giới vậy: "Tiểu Minh còn học được cả ma pháp, không hổ là con trai cha!"
Nhân viên tiệm: “…”
Hối Hối mừng rỡ, bẽn lẽn chọt hai ngón tay vào nhau "chít" lên một tiếng.
Edward bế Hối Hối xoay vài vòng rồi mới đặt xuống, đưa hai tay lên nhìn.
Móng tay đen trắng đính lên thánh giá và dây chuyền bạc, đường kẻ ô vẽ tay đơn giản mà tao nhã, thiết kế có tương phản màu sắc chút, hiệu ứng mắt mèo sáng ngời, rất phù hợp với thẩm mỹ của Huyết tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận