Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 427: Cô là chính cô 2

Hối Hối đứng bên cạnh thấy nóng mắt, cũng muốn thử một chút.
Lộ Dao bèn vỗ vỗ cậu ấy: "Trong thùng còn không ít lươn đã sơ chế. Biết mọi người đều thích ăn nên chị đã chuẩn bị rất nhiều."
"Chít chít!" Hối Hối mừng rỡ, lén lút cọ cọ Lộ Dao một cái.
Edward khẽ nhíu mày lại. Anh ấy không thể hiểu được mấy thứ đồ ăn ngon trong mắt Nhân tộc.
Thật ra thì bà chủ cưng chiều đám ma vật nhỏ trong tiệm quá rồi. Chưa nói đến Hối Hối, riêng đôi yêu tinh song sinh này cũng đã mượt mà hơn hồi mới tới tiệm nhiều rồi, béo sắp không bay nổi nữa.
Ở phía nắng chiều dần tắt, thiếu niên tóc đuôi ngựa cao cao và thiếu nữ mắt đỏ mặc quần dài cùng kết bạn quay về. Nhìn thấy Lộ Dao từ xa, bước chân của hai người đều nhanh hơn.
"Bà chủ!"
"Lộ Dao."
Tina và Harold đã tan học trở lại.
Lộ Dao cầm cái kẹp gõ nhẹ hai cái trên mặt lưới sắt, nụ cười nở rộ trên mặt: "Về đúng lúc đó. Chúng tôi đang nướng lươn. Nhanh đi rửa tay đi."
Harold đứng trước lò nướng không nhúc nhích: "Hôm nay tan làm sớm quá."
"Ừ, nhanh đi rửa tay đi. Lát nữa tôi muốn nghe kiến thức gần đây anh học được." Lộ Dao đáp.
"Thích thì cứ kiểm tra, hứ." Harold với mái tóc đuôi ngựa buộc cao đi vào trong tiệm, trông như đang tức giận vậy.
Edward lắc đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bản chất của bé rồng đen: "Chậc, đuôi sắp vểnh lên trời rồi kìa."
"Chít!" Hối Hối kéo kéo vạt áo Lộ Dao, nhắc nhở cô nên lật lươn sang mặt khác.
Một lát sau, Ti Kim và Clarissa cùng trở lại.
Ti Kim ra ngoài tìm bảo vật, còn Clarissa thì hình như là quay về Vương Đô một chuyến.
Giữa hè, bầu trời đầy sao.
Nhân viên dị tộc của tiệm làm nail tụm lại một chỗ. Đã lâu không ăn đêm cùng bà chủ rồi. Bây giờ bọn họ ăn lươn nướng thơm phức.
Lươn tươi to béo khoẻ, phía trên quét một lớp nước xốt dày, không ai là không nghiện.
Tất cả mọi người đều ăn đến no căng bụng rồi ngồi phịch trên ghế salon không muốn nhúc nhích.
Clarissa nhìn Lộ Dao mấy lần, sau đó nhân lúc cô đứng dậy rót nước mà cùng đứng dậy theo.
"Bà chủ."
Lộ Dao quay đầu lại: "Ừ, có chuyện gì vậy?"
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà Clarissa đã hoàn toàn nắm giữ được kỹ năng làm móng rồi, còn thường xuyên tham khảo ma pháp với Edward và pháp sư chiêu hồn nữa nên bây giờ cô ta đã mạnh hơn trước kia nhiều.
Clarissa nhìn Lộ Dao, trong lòng hơi căng thẳng: "Ừ, tôi quay về Vương Cung một chuyến để tham gia lễ lên ngôi của Elvy.”
Lộ Dao đã nghe Eugenia nói về chuyện này rồi.
Quốc Vương mất đột ngột. Người kế vị và hoàng tử vừa là người thuộc Vương tộc vừa là người của gia tộc Kinclair đã bị diệt nên phải hứng chịu cơn giận của tộc Cự Long, ngay lập tức mất quyền thừa kế ngôi vua.
Sau mấy tháng, cuối cùng dân chúng cũng nghênh đón Hoàng trưởng nữ mất tích đã lâu nay trở về, cũng chính là Nữ Vương bệ hạ của bây giờ - nữ kỵ sĩ Elvy đã từng ở thị trấn Lục Bảo Thạch.
"Nữ Vương đã từng làm móng trong tiệm chúng ta. Cô ấy coi như chị gái cô hả?" Lộ Dao có cảm giác hình như Clarissa có chuyện rất quan trọng muốn nói.
Clarissa: "Chuyện mà tôi đang muốn nói có liên quan đến chuyện này. Bà chủ, tôi quyết định chuyển thành ác ma thuần huyết."
Rất ít có nửa ác ma nào có thể biến thành ác ma thuần huyết.
Nhưng sức mạnh của mẹ cô ta mạnh mẽ, cộng thêm ý chí của bản thân Clarissa cũng mãnh liệt nên xác suất thành công rất lớn.
Chuyện duy nhất và cô ta đang băn khoăn là bà chủ có thể chấp nhận để một con ác ma thuần huyết tiếp tục ở lại trong tiệm hay không.
"Từ nửa ác ma biến thành ác ma thuần huyết có nguy hiểm gì không?" Lộ Dao hỏi.
Clarissa lắc đầu: "Pháp sư chiêu hồn và đôi yêu tinh song sinh đều đã đồng ý sẽ bảo vệ tôi rồi, sẽ không có vấn đề gì."
"Nếu cô đã suy nghĩ kỹ càng thì cứ làm là được. Với tôi thì ác ma và con người cũng không khác nhau quá nhiều. Điều quan trọng không phải là chủng tộc mà là bản thân cô." Lộ Dao láng máng biết được nỗi băn khoăn của Clarissa: "Cô chính là cô."
Clarissa khom người, cảm thấy rất thỏa mãn: "Cảm ơn bà chủ."
Lộ Dao vỗ vỗ bả vai cô ta một cái rồi đứng dậy đi tìm Harold.
Harold chiếm cho mình một cái ghế salon rồi nằm ngang lên đó, trong tay cầm một quyển manga, trên cái ghế lùn bên cạnh đặt lươn nướng chưa ăn xong.
Lộ Dao khẽ đẩy hắn: "Đứng lên, nói cho tôi biết gần đây anh học được gì rồi."
Harold bật người lên, đưa lưng về phía cô rồi bỗng nhiên ầm ĩ tức giận.
Lộ Dao thở dài một hơi, nói nhỏ nhẹ: "Gần đây tôi mới học được một ma pháp."
Lỗ tai Harold khẽ nhúc nhích nhưng không lên tiếng.
"Chỉ cần dùng ma pháp là có thể nghe được suy nghĩ trong lòng đối phương. Anh có muốn để tôi nghe tiếng lòng của anh lúc này một chút không?" Lộ Dao bình tĩnh nói.
Harold: !!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận