Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 460: Đáng iu 2

Sau khi Lộ Dao rời đi, Cửu Hoa rơi vào rối rắm.
Trong đầu cô ấy bây giờ đang có hai giọng nói giằng co với nhau, một bên thúc giục cô ấy đồng ý với Lộ Dao đi làm nhân viên cửa hàng, dù sao cũng chỉ có mấy ngày, coi như là giúp đỡ bạn bè chút việc vặt đi; bên kia lại lùi bước theo bản năng, cô ấy thật sự rất sợ hãi khi phải tiếp xúc với những người xa lạ, tuyệt đối không làm tốt được loại công việc như phục vụ này.
Nhưng nếu không đồng ý mà còn đi đến cửa hàng thú cưng Lông Xù nữa cũng sẽ rất ngại, luôn cảm thấy không có cách nào có thể tự do tự tại mà hưởng thụ lạc thú khi lẻn vào biển sâu.
Cửu Hoa ôm gối, liên tục rối rắm, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Mở mắt ra, không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào khi mình lại biến thành sao biển.
Các loại cá dưới biển sâu bơi ngang qua người cô ấy, những giọng nói khác nhau dần tiến vào ý thức.
“Đi mau, cửa hàng thú cưng Lông Xù có chó Hoàn Hoàn!”
“Nghe nói chỉ nho nhỏ như nắm tay thôi, dễ thương không chịu được.”
“Chủ quán có được từ đâu thế?”
Chó! Maltese!
Cuối cùng tai Cửu Hoa không nghe vào những tin tức khác nữa, cố gắng chuyển động thân thể, bơi về phía cửa hàng thú cưng Lông Xù.
Đi vào trong tiệm, không tìm được Lộ Dao, Cửu Hoa hỏi người khác, lập tức chạy tới phòng san hô.
“Gâu!”
Cửu Hoa đứng ở trước cửa phòng san hô, giương mắt nhìn một đoàn khách khứa đứng thành vòng, trong tay cầm những món đồ chơi nhỏ khác nhau, chỉ vì để dụ dỗ chó con đi về phía mình nhiều thêm vài bước.
Chó con quá nhỏ, sợ bị sờ quá nhiều, áp lực sẽ quá lớn, Lộ Dao treo bảng hướng dẫn ở trong phòng, mong khách hàng biết tiết chế một chút.
Giống như lúc trước cô dặn dò, hạn chế Nhị Tâm ăn quá nhiều sợ sẽ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thân thể, phần lớn khách hàng đều sẽ tuân theo.
Mắt Cửu Hoa nhìn chằm chằm vào chú chó Hoàn Hoàn đang quay vòng vòng đuổi theo cái đuôi của mình chính giữa đám người, trước sau không có cách nào tới gần thêm một bước.
Cô bỗng nhiên hạ quyết tâm, tìm được Lộ Dao đang ngồi trong góc, dựa người vào sát vách tường rồi dịch qua dần: "Chủ quán.”
Lộ Dao nhìn thấy Cửu Hoa thì cực kỳ vui vẻ: "Tới rồi à.”
Cửu Hoa: “Mua chó Hoàn Hoàn từ khi nào thế?”
“Trên đường quay về từ nhà cô.” Lộ Dao kể lại một lần chuyện gặp được chó con.
Ánh mắt Cửu Hoa tỏa sáng: "Chủ quán, xem xét thỏ Nhược Diệp một chút đi?”
Lộ Dao: “Thỏ Nhược Diệp?”
Cửu Hoa có hơi kích động: “Nhị Tinh Thành có một chủng loại thỏ có một không hai, đôi tai rất dài thân màu xanh thẫm, bên trên có hoa văn, nhìn từ xa giống như trúc vậy, cái tên “Nhược Diệp” này cũng bởi vì vậy mà có. Đôi mắt màu hồng, con non chỉ lớn chừng bằng bàn tay, thân hình sau khi trưởng thành còn nhỏ hơn một chút so với chó Hoàn Hoàn, cũng đặc biệt đáng yêu.”
Thành phố Dạ Quang không thể nuôi động vật lông xù, tất cả đều được giới thiệu đến cửa hàng thú cưng Lông Xù đi làm công.
Cửu Hoa đã tưởng tượng đến cảnh tượng hạnh phúc “ôm ấp trái phải”, được chôn vùi trong lông xù sau này.
Chó Hoàn Hoàn rất được hoan nghênh, Lộ Dao cảm thấy đề nghị của Cửu Hoa đáng để suy xét, tiến cử một vài động vật mà khách hàng ưa thích nhưng lại không thể có được trong hiện thực, cực kỳ có thể kéo danh tiếng lên.
“Được. Tôi sẽ xem xét.”
Cửu Hoa: “Chủ quán, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý với đề nghị lúc trước của cô.”
Lộ Dao buồn cười, lúc trước có khuyên bảo như thế nào cũng không thể thuyết phục Cửu Hoa hoàn toàn, vậy mà chỉ mấy con vật lông xù đã làm cho cô ấy phải thay đổi chủ ý.
Con người ở trước mặt lông xù, thất bại thảm hại!
Sau khi Cửu Hoa chính thức nhậm chức thì phụ trách chăm sóc phòng bạch tuộc và phòng san hô.
Phòng bạch tuộc là khu vực chơi trò chơi, trên cơ bản thì không cần phải có người chuyên môn trông chừng, Cửu Hoa có thêm càng nhiều thời gian chôn mình trong phòng san hô.
Harold phụ trách phòng sứa, phòng nhím biển. Tiểu Cơ không còn cách nào, chỉ có thể ở lại cửa hàng chính, phụ trách các đơn hàng khách đặt.
Tay nghề nấu cơm của ông ta cũng bình thường, nhưng lại tốt hơn một chút so với Cửu Hoa và Harold.
Thanh Mỹ đi rồi, phòng bếp vẫn chưa tìm được người thích hợp, tạm thời ngừng bán một số món ăn nấu nướng cầu kỳ, chỉ chừa lại món sushi đơn giản nhất, mâm trái cây cùng với mấy thức uống do Tiểu Cơ phụ trách.
Thật ra Lộ Dao cũng biết nấu cơm, nhưng cô còn bận đi làm nhiệm vụ của hệ thống, không quản ngày đêm xử lý rác trên núi rác.
Núi rác bên cạnh phòng sứa hiện giờ đã bị dời đi hơn phân nửa, trông có vẻ rất trống trải.
Lộ Dao đứng ở bên cạnh rãnh biển vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ, híp mắt đi xuống xem.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà bên dưới rãnh biển đen nhánh sâu không thấy đáy kia, thỉnh thoảng sẽ lóe lên một tia sáng màu vàng kim.
“Éc.” Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lộ Dao không quay đầu, đáp lại qua loa: “Éc.”
Gần đây, cá voi sát thủ A thường xuyên tới tìm cô, có đôi khi chỉ đến một mình, có đôi khi lại đến cùng với đàn cá voi sát thủ.
Đàn cá voi sát thủ tới liền đánh phá núi rác một phen, đâm cho rác bay lung tung khắp nơi, chơi đủ rồi liền nghênh ngang rời đi.
Cá voi sát thủ A chính là tên cầm đầu kia, không thể thiếu phần.
Gần đây Lộ Dao có hơi phiền lòng.
Thân hình cá voi sát thủ A rất lớn, gần như che lấp hoàn toàn người cô, con mắt đen nhánh tròn xoe nhìn cô, lại lần nữa kêu ra tiếng: “Éc.”
Lộ Dao quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái: “Chuyện gì?”
“Éc.” Cá voi sát thủ A hình như đã hơi cười lên, sau đó ngẩng đầu lên, dùng cái mõm không quá dễ nhìn của mình đẩy Lộ Dao xuống dưới rãnh biển.
Lộ Dao với vẻ mặt ngơ ngác: “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận