Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 228: “Được rồi, đừng khóc.” 3

Hai giờ sau, Lộ Dao và Harold đến Thành phố Eunorton.
Xe ngựa phải đi lộ trình mất một ngày một đêm, nhưng với tốc độ bay của cự long chỉ cần hai giờ là tới.
Lộ Dao chỉ muốn nói, còn trâu bò hơn cả máy bay.
Thân hình cự long quá nổi bật, bọn họ đáp xuống ngoài thành.
Khi Harold từ cự long biến thành hình người, ma pháp màu đen tự động quấn lấy thân hình, hóa ra trường bào màu đen hắn thường mặc.
Lộ Dao chớp mắt: "Y phục của anh đều là do ma pháp biến ra?”
Harold gật đầu: "Đúng vậy.”
"Rất thuận tiện, có thể thay đổi phong cách khác không?"
"Cô muốn phong cách nào?"
Lộ Dao thăm dò nói: "Áo choàng màu trắng với hoa văn màu xanh đậm, giày cũng đổi thành màu xanh đậm.”
Đầu ngón tay Harold khẽ động, sương mù màu đen quấn quanh người, chậm rãi biến ra trang phục Lộ Dao miêu tả.
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn Harold, chỉ vào cổ áo và cổ tay áo: "Chỗ này, chỗ này và chỗ này, có thể thêm một ít viền màu vàng không?”
Harold bình thường nhìn Lộ Dao làm móng tay, đại khái có thể hiểu được ý tứ của cô, theo lời thêm.
Lộ Dao đánh giá Harold từ trên xuống dưới, thiếu niên tóc đuôi ngựa mặc đồng phục màu trắng, vai thẳng tắp rộng rãi, khí chất lười nhác ngày thường mất đi được một nửa, phảng phất mang theo khí chất của một thiếu niên quý tộc từ đầu tới chân.
Cô hài lòng gật đầu: "Vậy đi, rất đẹp. Trong sách không có viết về ma pháp này, quay về rồi dạy cho tôi nhé.”
Ma pháp biến đổi, thực sự quá tuyệt vời!
Thế giới ma pháp, chỗ nào cũng có thể khiến cô ấy bất ngờ.
"Ừm." Tất nhiên Harold không thể không đồng ý, nghĩ đến có thể dạy Lộ Dao, trong lòng còn có hơi kích động.
Biểu hiện của chủ tiệm bình thường quá là giỏi, có đôi khi hắn sẽ quên cô ấy là người, theo bản năng cảm thấy cô ấy có thể sánh vai với Long tộc.
Điều duy nhất trong đầu hắn nhớ tới là thân thể cô rất yếu ớt, phải được bảo vệ thật tốt.
Hai người kết bạn vào thành, tìm đến tiệm thuốc của Toa Toa.
Đáng tiếc Phi Sa rời khỏi khu rừng Tinh Linh cư trú quá lâu, phần lớn các yêu tinh quen biết đã không tìm được tung tích.
Lộ Dao không có được thông tin hữu hiệu, tán gẫu với Phi Sa vài câu, rồi đi ra khỏi tiệm thuốc Toa Toa.
Trong lòng cô đang cân nhắc những phương pháp khác có khả năng tìm được yêu tinh, giương mắt nhìn thấy trong ngõ nhỏ bên cạnh có một quầy hàng bói toán nhỏ.
Chủ quán là một chị gái nhỏ có diện mạo xinh đẹp, ánh mắt và tóc đều là màu xanh nhạt xinh đẹp, giống như nước biển, Lộ Dao nhìn thoáng cái đã ngây người.
Nhà bói toán Đỗ Mạn Ninh nhìn thấy Lộ Dao và Harold, hét lên: "Muốn bói toán sao? Thuật bói toán của tôi rất chính xác và hạt dẻ. Hai người có muốn thử không?”
Lộ Dao chợt lóe lên một suy nghĩ, đi tới trước quầy hàng bói toán: "Tôi đang tìm yêu tinh, có thể tìm được bọn họ thông qua bói toán không?”
Trong ánh mắt Đỗ Mạn Ninh mang theo một tia đánh giá, một lát sau chậm rãi gật đầu, vươn tay: "Hai mươi đồng xu đồng.”
Lộ Dao lấy đồng xu đồng đưa qua.
Đỗ Mạn Ninh nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi tiền, sau đó lấy ra một viên thủy tinh trong suốt hình cầu, đặt ở trên đệm màu be trước mặt.
Cô ấy đọc ra một chuỗi chú ngữ dài với thuật bói toán thủy tinh, trong thủy tinh bắt đầu hiện lên hình ảnh.
Những hình ảnh này liên tục nhấp nháy như những điểm ngắt, có rừng, bờ biển, đầm lầy, đồng bằng... Trên mỗi một hình ảnh đều có một hai con người nhỏ có cánh, bỗng nhiên đuôi lông mày Lộ Dao khẽ động.
Đỗ Mạn Ninh liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô đã thấy cái gì vậy?”
Lộ Dao cẩn thận nhìn chằm chằm thủy tinh, một lát sau mặt mày giãn ra: "Hình như tôi thấy có một đôi yêu tinh đang ở trong cửa hàng của tôi.”
Tuy rằng chỉ vội vàng hiện lên một chút, nhưng hình như những hình ảnh kia sẽ lặp lại, trang trí trong cửa hàng khác với vùng ở đây, cô liếc mắt một cái là đã chú ý tới.
Đỗ Mạn Ninh chăm chú nhìn thủy tinh, hình ảnh trong thủy tinh đột nhiên dừng lại: "Đây là cửa tiệm của cô?”
Trong hình, Merlulu và Puxiu nằm sấp trên bàn tròn thủy tinh của tiệm làm nail, trước mặt bày ra một quyển truyện tranh, bên cạnh còn đặt đồ ăn nhẹ và nước.
Lộ Dao gật đầu: "Ừ. Bói toán của cô quả thật rất chuẩn, chúng tôi phải quay lại trước. Cảm ơn.”
Cô xoay người kéo Harold lên, vội vàng muốn trở về.
Bỗng nhiên Đỗ Mạn Ninh đứng dậy: "Cô chờ một chút.”
Lộ Dao quay đầu lại: "Hả?”
Đỗ Mạn Ninh véo đầu ngón tay, thấp giọng nói: "Khí tức trên người của cô có hơi kỳ lạ, cô không phải người nơi này đúng không?”
"Ừm, có thể nói như vậy." Lộ Dao có hơi sốt ruột, sợ về quá muộn, bỏ qua yêu tinh chủ động tới cửa.
"Có muốn bói toán một chút không?" Đỗ Mạn Ninh hỏi.
"Ai? Tôi sao?” Lộ Dao có hơi kinh ngạc.
"Đúng. Khí tức trên người cô phức tạp, ánh sáng giao thoa nhau, có lẽ ẩn giấu tai họa. Yên tâm, thuật bói toán của tôi rất chuẩn.” Đỗ Mạn Ninh nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận