Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 766: Khi cậu muốn hiểu một người 3

Tiêu Trạch không khóc rống lên ở trước mặt người lớn mà trốn vào trong chăn lén lút khóc nức nở một mình, đè sự tủi thân xuống.
Sợ rằng trước đây đã từng có ký ức không tốt về việc khóc lóc ầm ĩ.
Người lớn cho rằng thế giới của trẻ nhỏ vô ưu vô lo, không biết chúng đã học được cách thích nghi với thế giới, hơn nữa còn không ngừng sửa đổi hành vi của mình.
Kinh nghiệm khám phá thế giới, đã khiến Tiêu Trạch đầu đinh học được sự nhẫn nại và chờ đợi.
Đó là cách cậu ấy lựa chọn ở chung với thế giới, sau khi phản kháng vô hiệu.
Alfred dang rộng cánh, trấn an Tiêu Trạch bằng cách vỗ nhẹ cánh tay cậu ấy, hai cái móng vuốt thô ngắn lắc lên lắc xuống, ung dung thong thả nói: “Nhóc đầu đinh, “chờ đợi” và “nhẫn nại” có thể là phương thức sinh tồn tương đối nhẹ nhàng. Nhưng chỉ một mực chờ đợi, rất nhiều chuyện có thể thay đổi được, nhưng tới cuối cùng có lẽ cũng không thể thay đổi được.”
Tiêu Trạch năm tuổi nghe mà không hiểu, nhưng có một ý thức trưởng thành đang ngủ say trong cơ thể nhỏ bé này.
Tiêu Trạch đầu đinh im lặng một hồi, cầm lấy gối nhỏ lật đật xuống giường, kiễng chân mở cửa phòng ngủ, chạy đến cửa phòng ngủ của mẹ, nhẹ nhàng gõ cửa cùng tiếng khóc thét: “Mẹ ơi, con sợ.”
Qua một lúc lâu, cửa phòng mở từ bên trong ra, ánh đèn ấm áp từ trong phòng tỏa ra, chiếu tới khuôn mặt đầy nước mắt của Tiêu Trạch.
Vẻ mặt mẹ khựng lại, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu ấy: “Sao lại khóc thành thế này rồi?”
Tiêu Trạch đầu đinh ôm chặt cổ mẹ, vùi mặt vào vai mẹ, khóc thút thít: “Mẹ ơi, con sợ.”
Bé đáng thương khóc đến đau lòng, người mẹ cảm thấy trên vai có một khoảng nóng ẩm, đau lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
Sắc mặt của người đàn ông trên giường rất khó coi.
Chờ Tiêu Trạch ngủ say, lại bị đưa về phòng trẻ em.
Nửa đêm, Tiêu Trạch bừng tỉnh, ý thức được đang ở phòng của mình, đôi mắt chứa đầy sự tăm tối, thì thầm nói nhỏ: “Thầy Alfred, thế giới sau khi cố gắng vẫn khiến người ta buồn nôn như vậy. Anh nói em biết đi, trừ việc chờ đợi và nhẫn nại, còn có thể làm gì bây giờ?”
Ý thức của Tiêu Trạch trưởng thành đã trở lại.
Alfred: “Nhóc đầu đinh, chìa khóa của cậu đâu?”
Tiêu Trạch giật mình, anh ấy cho rằng Alfred đã rời đi, quay đầu nhìn thấy rồng mập nhỏ đang ngồi bên gối đầu, con ngươi màu lam đậm sâu thẳm như bầu trời sao, lẳng lặng nhìn chăm chú anh ấy.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trạch trưởng thành có ý thức tỉnh táo mà nhìn thấy Alfred động đậy nói chuyện, không khỏi ngồi dậy: “Anh còn ở đây sao?”
Alfred nhún vai: “Thân là một giáo viên bổ túc, sao có thể rời đi trước được?”
Tiêu Trạch “à” một tiếng, cẩn thận vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc bụng rồng mập nhỏ.
Giống hệt như trong ký ức.
Mềm mại, còn rất ấm áp.
Alfred nhịn một lúc, người này cứ chọc hoài, cố gắng nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “... Đừng chơi nữa, chìa khóa đâu?”
Tiêu Trạch giơ tay phải lên, lộ ra chiếc chìa khóa treo trên vòng tay màu đen.
Alfred chìa móng vuốt ra, chạm nhẹ vào chiếc chìa khóa.
Đường cong hình chiếc chìa khóa tản ra trong nháy mắt, kéo dài từng cái về các hướng khác nhau, phát sáng trong đêm tối.
“Chìa khóa tâm linh của cậu, lấy sự ra đời của cậu làm điểm khởi đầu, kéo dài ra vô số đường. Và chúng lại kéo dài vô hạn theo nhiều hướng khác nhau, cậu có biết điều đó đại diện cho điều gì không?”
Lần đầu tiên Tiêu Trạch nhìn thấy hình dáng chân thật của chìa khóa tâm linh, thì ra những sợi giống như sợi chỉ kia thật sự là đường, những hạt trân châu nhỏ trên sợi dây cũng không phải là những hạt trân châu bình thường, mà là... quỹ tích nhân sinh của anh ấy.
Gương mặt non nớt của Tiêu Trạch bừng tỉnh.
Vô số con đường, vô số khả năng, vô số tương lai.
Mà nhiều năm nay, anh ấy lại rơi vào cùng một hoàn cảnh khốn khổ, chưa từng bước ra.
Khi còn bé, anh ấy không biết nên làm gì.
Anh ấy lớn lên, mất đi dũng khí thay đổi.
Im lặng thật lâu, Tiêu Trạch thở dài một hơi: “Em biết rồi, thầy Alfred.”
Alfred hài lòng gật đầu: “Nhóc đầu đinh cũng không ngốc. Đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi.”
Tiêu Trạch kéo chăn nằm xuống, một lát sau, nhỏ giọng nói với Alfred: “Em có thể ôm anh ngủ không?”
Chân trước thô ngắn của Alfred ôm trước ngực, trầm ngâm một lát, mất tự nhiên nói: “Cùng lắm là cho cậu mượn đuôi nắm một lát thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận