Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 422: Câu chuyện cổ tích dành cho người lớn 1

Trước cửa cửa hàng Lông Xù.
Lộ Dao đưa cho La Hoàn một tấm thẻ nhân viên tạm thời, La Hoàn nhận lấy, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Để làm gì?"
"Đeo lên, phải vào cửa hàng." Lộ Dao bước tới, chuẩn bị mở cửa.
La Hoàn giơ vòng tay lên nhìn thoáng qua, trên thẻ bạc có khắc tên bà chủ.
Trên cổ tay Cảnh Ngọc Khê cũng có một cái, chỉ là màu dây đeo khác với cái của cậu ta.
Cứ như chơi đồ hàng vậy, La Hoàn thầm cười cợt, lặng lẽ đeo vòng tay lên.
Đẩy cửa ra, Lộ Dao bước vào đầu tiên: "Hôm qua trong cửa hàng vừa hoàn thành việc mở rộng, giữa các khu vực được liên thông bằng đường hầm dưới đáy biển. Ngọc Khê, cô dẫn bạn nhỏ này đi dạo loanh quanh đi, có vấn đề gì thì tìm Tiểu Cơ hoặc là Thanh Mỹ, nếu không được nữa thì gọi điện thoại cho tôi."
Còn một khu vực vẫn chưa kiểm tra, cô phải nhanh chóng tới đó xem thử.
Vừa bước vào cửa, Cảnh Ngọc Khê đã phát hiện sự thay đổi trong cửa hàng.
Không gian rộng hơn, hai bên vách tường trong suốt có thêm bốn năm cánh cửa được mở một nửa, ngoài cửa là đường hầm trong suốt có cùng chất liệu với vách tường, uốn lượn tới một phương hướng không xác định được.
"Chỉ vài ngày không tới mà trong cửa hàng thay đổi nhiều quá." Lộ Dao đã rời đi, Cảnh Ngọc Khê chỉ đành quay đầu nhìn La Hoàn.
Thiếu niên hốt hoảng quay đầu, vẻ ngạc nhiên trong mắt còn chưa mất, để ý tới tầm mắt của Cảnh Ngọc Khê mới khép hờ mắt lại, cố gắng hết sức để đè giọng xuống: "Chỗ này là chỗ nào? Không phải chúng ta vào một cửa hàng thú cưng sao?"
Cảnh Ngọc Khê nhìn La Hoàn, cứ như nhìn thấy bản thân trong quá khứ, cười nói: "Đây chính là cửa hàng thú cưng, nhưng mà là cửa hàng thú cưng được mở dưới đáy biển. Thế nào, từ trước tới nay chưa từng thấy đúng không?"
La Hoàn ngửa đầu, trên đỉnh đầu là một đàn cá mòi kết bầy như chim sẻ, chen chúc nhau bơi qua.
Đúng là không phải giấy dán tường, cũng không phải hiệu ứng đặc biệt.
Những gì nhìn thấy trước mắt đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng và dự đoán của cậu ta, liên tục đánh vỡ những nhận thức của cậu ta, mất một lúc mà cậu ta vẫn chưa hết sững sờ tỉnh táo lại.
Cậu ta ngơ ngác gật đầu, bỗng dưng bên chân có gì đó ấm áp.
Dưới đáy biển lạnh lẽo tối tăm, sau khi giật mình thì cảm giác bông xù và ấm áp này vô cùng rõ ràng.
La Hoàn cúi đầu, suýt nữa thì biểu cảm lạnh nhạt đã không giữ được.
Một con mèo đen vểnh đuôi, tha thiết cọ vào ống quần cậu ta.
Bên ngoài là biển sâu, vậy mà trong cửa hàng thật sự có động vật lông xù.
Cả thân màu đen nhưng lớp lông lại sáng bóng, chỉ có hai chân trước là màu trắng tinh như mây đen trên nền tuyết trắng, chú mèo này được chăm sóc rất tốt.
"Lúc trước chưa từng thấy con mèo này, chắc là thành viên mới tới trong cửa hàng. Trong cửa hàng cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ít mèo nên không đủ để nựng." Cảnh Ngọc Khê ngồi xổm xuống, bế Vớ Trắng đang đi một mình lên, tới trước đường hầm treo biển "phòng bạch tuộc", hỏi ý kiến của La Hoàn: "Có muốn vào xem thử không?"
Không bế mèo đen lên trước nên trong lòng La Hoàn có chút tiếc nuối: "Chị chưa ra bên ngoài lần nào à?"
Hai tay Cảnh Ngọc Khê nâng Vớ Trắng lên, lắc đầu: "Lần trước tới còn chưa có đường hầm này, bên ngoài toàn là nơi mới xây nên chị cũng chưa xem. Rất nhiều người đi về phía đó, xem thử bọn họ đang chơi cái gì."
Đường hầm trong suốt gần như hòa làm một cùng với nước biển, các loài cá dưới biển sâu thường bơi dọc theo vách tường, bơi ở bên cạnh, dưới chân hoặc trên đỉnh đầu.
La Hoàn và Cảnh Ngọc Khê đi rất chậm, trong cảm giác thấp thỏm còn có chút hưng phấn khó kìm nén được.
Đường hầm biển sâu thật sự, bước đi trong đó quan sát rong biển, san hô, cá ở khoảng cách gần, tất cả đều rất mới mẻ.
Chỉ là Vớ Trắng có hơi nặng, Cảnh Ngọc Khê ôm nó đi được một đoạn thì ôm hết nổi, đành phải thả xuống.
Vớ Trắng vừa đáp xuống đất đã chạy nhanh như bay tới phòng bạch tuộc, Cảnh Ngọc Khê và La Hoàn đuổi theo không kịp.
"Phòng có hình dạng như bạch tuộc, giống như khu vui chơi vậy, đúng là thú vị quá." Cảnh Ngọc Khê thong thả tăng tốc, quay đầu lại gọi La Hoàn: "Tới nhanh lên, chỗ này còn có cầu trượt nữa nè."
La Hoàn "chậc" một tiếng, không nói thêm gì, chậm rãi theo sau.
Bọn họ tới vừa khéo, phần lớn khách hàng đã chơi xong cầu trượt xúc tu bạch tuộc, bây giờ đang chạy đến phòng sứa và phòng nhím biển bên kia để chơi.
Sau khi các vị khách tản ra thì người ở mỗi khu vực không tính là quá nhiều, đúng lúc cầu trượt có chỗ trống.
Cảnh Ngọc Khê chê La Hoàn quá chậm, leo lên cầu trượt đi xuống trước.
La Hoàn tìm được Vớ Trắng tới đây trước một bước - mèo đen ú đang nằm lười biếng trên nhà cây cho mèo và liếm lông rửa mặt.
Cậu ta ôm Vớ Trắng vào lòng, đi về phía cầu trượt bạch tuộc: "Đừng sợ, chơi cùng anh trai nhé."
Ban đầu lúc Vớ Trắng tới cửa hàng chỉ mới là chú mèo con nhút nhát, nhưng mèo hoang có năng lực thích ứng mạnh, không mất mấy ngày đã trở thành con mèo sõi đời.
Đã sớm có khách dẫn nó chơi cầu trượt rồi, trượt từ đầu tới cuối mà nó không sợ hãi chút nào, ngược lại còn thích thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận