Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 853: “Phì!” 1

“Phì!” 1
Trần Tĩnh và nhân viên đối diện đều không ngờ rằng Lộ Dao lại dứt khoát như vậy.
Mấy con số "mười triệu" này cũng không phải là số giả vô căn cứ. Bọn họ đã kết hợp nhiều nguồn thông tin khác nhau lại để tính ra một số tiền vừa hợp lý vừa chắc chắn có thể bắt chẹt được chủ cửa hàng ở đây.
Nhắc đến đây mới nhớ, ngoài dữ liệu thể chất và giá trị năng lực của bản thân Lộ Dao ra thì tất cả tài liệu về cuộc đời và tài sản liên quan đến cô cũng đã có mặt ở viện nghiên cứu Siêu Năng từ lâu rồi.
Hệ thống bực mình: [Chúng ta kiếm đâu ra mười triệu vậy?]
Đúng là cửa hàng đồ ăn nhanh và Trung tâm bổ túc kiếm được rất nhiều tiền thật, vừa khai trương chưa đến hai tháng đã thu về mấy trăm nghìn rồi.
Nhưng con số này vẫn còn cách mười triệu xa lắm.
Chín giờ năm phút, điện thoại di động của Lộ Dao rung lên.
Cô lấy điện thoại ra liếc nhìn một cái, thấy ba mươi tư triệu năm trăm manh đồng đã được gửi tới tài khoản của mình.
Lộ Dao nói khẽ: "Có phải hơi rẻ rồi không nhỉ?"
Chỉ là cô đang ở dị giới nên giá trị của các vật phẩm cũng có chỗ khác nhau.
Chẳng qua trong khoảng thời gian gần đây cô bận rộn quá nên không thể đặt sự chú ý lên chuyện khác được.
Bây giờ vấn đề tiền bạc đã được giải quyết rồi.
Hệ thống: [...]
Hệ thống chợt nhớ ra mấy ngày trước Lộ Dao có quay về tiệm làm nail một chuyến, tìm Edward để đổi trăm triệu ngọc lục bảo thô.
Ma cà rồng nguyên thủy Edward có một đôi mắt màu xanh biếc nên cũng rất yêu thích các loại đá quý màu xanh, trong đó ngọc lục bảo là thứ được anh ấy ưa chuộng nhất.
Trong nhà anh ấy có rất nhiều đồ dùng ngọc lục bảo, từ mũ đội đầu đến quần áo, đồ khảm lên ba-toong để trang trí, nơi nào cũng có đá quý màu xanh. Trong tay anh ấy còn có mấy hầm mỏ chuyên đào ra ngọc lục bảo nữa.
Vốn dĩ Lộ Dao định đổi một món trang sức thành phẩm, phẩm chất bậc trung là được rồi.
Edward dẫn Lộ Dao đến chỗ mình ở để chọn, vừa lúc người dưới mỏ mới đưa tới một mẻ ngọc lục bảo thô có chất lượng cực tốt.
Lộ Dao đổi ý, không muốn lấy đồ trang sức nữa mà muốn chọn một tảng đá.
Nếu đã là đồ được đưa tới trước mặt Edward thì dù có đang là đá thô thì cũng có thể nhìn ra chất lượng và độ trong suốt của nó là không hề tầm thường.
Edward vốn định tặng cho Lộ Dao một chiếc xe luôn. Trong tiệm nail có mấy con rồng, còn có cả pháp sư chiêu hồn nữa. Mấy kẻ này chỉ ước gì có thể dâng cả cái kho riêng toàn bảo vật của mình lên cho bà chủ.
Rồng trời sinh đã thích mấy thứ đồ trong suốt lấp lánh. Hoả long, kim long và hắc long thường xuyên dùng đá quý "hối lộ" bà chủ nên thật ra thì trong lòng Hối Hối cũng cảm thấy hơi ngưỡng mộ.
Anh ấy và Hối Hối vẫn luôn được bà chủ chăm sóc nhưng chưa từng có cơ hội nào để đáp lại. Trước kia Edward cũng không nghĩ tới điều này vì nhà bọn họ cũng không phải là không có mỏ.
Lần này bà chủ mở miệng nên anh ấy cũng muốn thể hiện sức mạnh một chút.
Nhất là khi được đôi mắt to tròn xoe của Hối Hối nhìn với vẻ ngưỡng mộ, bả vai của Edward ngay lập tức thẳng tưng, cảm giác trách nhiệm và tự hào của người làm cha tràn ngập cõi lòng. Anh ấy vung tay lên: "Cô đưa mẻ ngọc thô lần này tới tiệm nail hết đi, coi như là tiền thuê phòng của cha con chúng tôi."
Nhân viên tiệm nail bây giờ đều dành phần lớn thời gian ở lại trên phòng trọ dành cho nhân viên của tiệm cả nên Edward và Hối Hối cũng đã quen với không khí náo nhiệt đó rồi, thành ra cũng rất ít quay về nơi ở của mình.
Lộ Dao từ chối, chỉ chọn ra hai cục.
Kết quả là Hối Hối lén lút giấu rất nhiều ngọc thô trong người mình, chờ quay về tới tiệm nail mới giũ xuống thành một toà núi nhỏ.
Chất lượng của đống ngọc thô này rất tốt. Ngay cả Tina và Ti Kim cũng hơi thèm thuồng.
Nghe nói đó là quà Hối Hối tặng bà chủ, mọi người đều dùng lời nói chọc cười cậu ấy khiến Hối Hối xấu hổ vô cùng.
Mọi người đùa giỡn như vậy nên nếu Lộ Dao không nhận thì cũng không hay lắm. Thế là cô cất đống đá kia vào kho hàng cá nhân rồi ôm Hối Hối lên hôn một phát, sau đó rước lấy ánh mắt như đao sắc của Harold.
Lúc bà chủ không có ở đây thì Harold giống như một ông chủ nhỏ vậy. Hắn tuần tra từ tiệm nail tới rạp chiếu phim.
Trừ cửa hàng đồ ăn nhanh ra thì không hề bỏ sót chỗ nào.
Sau khi chế tạo ra cỗ máy thời gian, Lộ Dao dùng xương của mình trộn với vảy của bé rồng đen để luyện chế ra một chiếc chìa khoá sau đó đưa nó cho Harold.
Bây giờ không cần phải thử đi thử lại nhiều lần để xác định đúng vị trí toạ độ thời không nữa, Harold cũng có thể chuẩn xác tìm được Lộ Dao khi cô đang ở thế giới khác.
Chỉ là Lộ Dao cảm thấy tạm thời không cần hắn tới thành phố Tam Hoa hỗ trợ, cũng vì cân nhắc đến vấn đề an toàn nên đã dụ dỗ hắn chờ cô gọi mới tới.
Vật môi giới để gọi giữa hai người chính là qua mảnh vảy rồng kia. Bà chủ chỉ cần vuốt nhẹ lên vảy là bé rồng đen biết ngay cô đang gọi mình.
Harold nhận được chìa khoá thì mạnh mẽ khoe khoang suốt mấy ngày. Chẳng qua hôm nay chỉ là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà thôi.
Hai ngày trước, Lộ Dao chọn ra một viên ngọc lục bảo thô lớn bằng bàn tay rồi đi đến tòa nhà sáu mươi sáu tầng mang tính biểu tượng của thành phố Tam Hoa.
Bên dưới toà nhà kính đó có một phòng đấu giá. Lộ Dao đã gửi viên đá thô đến đó và ký một thỏa thuận gửi bán.
Xem ra bây giờ đá đã bán được rồi.
Bây giờ bà chủ làm việc càng ngày càng kín kẽ cẩn thận.
Tâm trạng cực kỳ phức tạp, khi thì cảm thấy sảng khoái khi thì cảm thấy sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận