Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 586: Canh hai 1

Sáu giờ chiều thứ sáu, Bạch Cẩm ra khỏi phòng thí nghiệm, định cuối tuần về nhà một chuyến.
Học kỳ này quá nhiều đề tài, đã mấy tuần liên tục rồi cô ấy không nghỉ ngơi, dự định sau khi về nhà thì không tách khỏi chiếc giường, ngủ thẳng cẳng hai ngày hai đêm.
Lúc này điện thoại reo lên.
Bạch Cẩm thấy hiển thị người gọi đến là anh họ Bạch Kính.
Đã một khoảng thời gian rồi hai người không gặp nhau, theo kinh nghiệm trước đó, chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nhưng cũng không thể không bắt máy.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
“Ngày mai em có lịch gì khác không?” Bạch Kính đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Cẩm nghe đến đây thì biết lại tới rồi, âm thầm than thở.
“Anh, có gì cứ nói thẳng.”
Bạch Kính cũng không khách sáo: “Ngày mai anh phải khám ngoại trú, nếu em rảnh thì qua giúp anh.”
Bạch Cẩm còn muốn đấu tranh: “Anh, anh tìm nhóm anh Tranh đi, sức em yếu, không giúp được gì đâu.”
Cô quá hiểu người anh họ này rồi, tìm em trai em gái trong nhà đến giúp, phần lớn là khám ngoại trú tư nhân, thiếu một người xách thùng công cụ, dọn thiết bị.
Bạch Kính: “A Tranh muốn đi, còn thiếu một bạn nữ. Lần này là làm kiểm tra sức khỏe cho nhân viên xí nghiệp tư nhân, không cần em dọn máy móc.”
Bạch Cẩm không tự khỏi khá tò mò, kiểm tra sức khỏe nhân viên công ty gì mà còn có thể để anh hai đến tận cửa phục vụ?
Nói đến nước này rồi cô cũng không thể từ chối, hết lần này đến lần khác bị ép nói tạm biệt với kế hoạch cuối tuần.
Dường như Bạch Kính có thể nhận ra oán niệm của cô ấy, xoa dịu nói: “Bên kia không đông người, sẽ không cần giúp cả ngày đâu. Đến lúc đó anh nói một tiếng với bà chủ, dẫn hai em đến một chỗ tốt, đảm bảo cho các em mở mang tầm mắt.”
Bạch Cẩm đã miễn dịch với hành vi thích vẽ bánh của người trong nhà rồi, lười nhác nói: “Mở mang tầm mắt thì khỏi đi, tan làm sớm chút là được. Em còn ôm mộng nghỉ ngơi một ngày.”
Bảy giờ sáng hôm sau, Bạch Cẩm, Bạch Tranh nhướng đôi mắt nhấp nhem tập hợp với người anh họ bất công, lái xe y tế trong nhà một đường bão tố đến vùng ngoại ô, quẹo vào một con hẻm nhỏ quanh co.
Xe y tế dừng ở giữa phố, Bạch Cẩm xuống xe trước, nâng mắt lên thì thấy trên bãi đỗ xe cũ kỹ gần đó đang đỗ mấy chiếc xe sang cao cấp, ánh mắt mê đắm.
Vùng hoang vu này không biết mở công ty gà vịt gì, bà chủ lái xe sang như vậy, lại không chú trọng địa điểm công ty chút nào.
Bạch Cẩm khựng chân lại, trong mắt tóe vài phần ý cười.
Ở giữa những chiếc xe sang kia, ấy vậy mà chen vào hai chiếc xe máy đậu song song.
Đây chắc chắn là công cụ thay thế cho đi bộ của nhân viên, như được bao quanh bởi các ông lớn, bé đáng thương run cầm cập, trông thật sự vô cùng vui thích.
Bạch Tranh cũng xuống xe, chú ý đến bảng hiệu hai bên phố, đều bắt đầu bởi hai chữ “Lộ Dao”, lớn tiếng hỏi: “Anh, cửa hàng trên con phố này không phải cùng một người mở đó chứ?”
Bạch Kính xuống xe, vòng ra sau mở cửa, gật đầu: “Hai em dọn thiết bị xuống trước đi, anh đi tìm bà chủ.”
Bạch Cẩm nhỏ giọng lèm bèm: “Rõ ràng nói không cần chúng em dọn thiết bị, quả nhiên lại đến lao động khổ sai.”
Bạch Tranh lớn hơn Bạch Cẩm hai tuổi, là con trai của chú ba Bạch Cẩm, cũng là sinh viên ngành y, nghe em gái lẩm bẩm, cười nói: “Em đứng qua một bên đi, để anh dọn cho.”
Ngoài miệng oán trách, Bạch Cẩm vẫn ngại để Bạch Tranh làm việc một mình, đứng bên xe nhận lấy thiết bị, xoay người để dưới mái hiên bên cạnh.
“A Cẩm, dạo này em có liên lạc với người của Cơ thị không?” Bạch Tranh chợt hỏi.
Bạch Cẩm lắc đầu: “Đi học bận lắm, cũng không có gì để nói.”
Bạch Tranh: “Anh nghe người khác nói hình như nội bộ Cơ thị như xảy ra chút chuyện.”
Bạch Cẩm dâng lên chút hứng thú: “Chuyện gì?”
Hai tộc Cơ thị và Bạch thị thân nhau nhiều đời, chỉ là trăm năm nay, Cơ thị độc chiếm sủng ái của Thần Minh, phong quang vô hạn.
Địa vị của Bạch thị dần yếu hơn Cơ thị, nhưng lại hơn mấy gia tộc đang ngày ngày suy vong khác vài phần.
Nửa năm trước Thần Minh bất ngờ lụi bại, đầy tớ của Thần đương nhiệm của Cơ thị dần xa rời trung tâm gia tộc, mối quan hệ của hai nhà Bạch, Cơ cũng gần như xa cách.
Bạch Cẩm thật sự đã rất lâu không liên lạc với mấy người “chị em tốt” kia rồi.
Bạch Tranh nghĩ ngợi, tận lực không mang theo xúc cảm để nói: “Em còn nhớ Cơ Chỉ Tâm không?”
Bạch Cẩm gật đầu.
Năm năm trước, vị ấy là đại thiếu gia phong quang vô hạn nhất của giới xã giao, đáng tiếc vận khí không tốt.
“Dạo này Cơ Chỉ Huân tìm anh than oán rất nhiều lần, nói Cơ Chỉ Tâm nghe đầy tớ của Thần tiền nhiệm du thuyết, đã đến thành phố Dao Quang. Không biết tìm đâu ra một công ty gà vịt đi làm, ngày nào cũng ở bên ngoài tranh luận vì cái hợp đồng nhỏ một, hai triệu. Giờ bên ngoài đều đang đồn rằng chuyện làm ăn của Cơ gia xảy ra vấn đề, chuỗi đầu tư bị ngắt rồi.” Bạch Tranh sung sức nói: “Cơ Chỉ Huân còn nói anh họ cô ta lúc trước mạnh lắm, sau khi bị thương ở chân, dần dần không còn chí khí nữa, giờ đây còn làm mất mặt nhà họ.”
“...” Sau lưng yên ắng như cái chết.
Bạch Tranh không nhận ra, còn muốn nói tiếp.
“Khụ khụ.” Bạch Kính nặng nề ho hai tiếng.
Bạch Tranh cứng đờ, xoay người lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên xa lạ và một em gái trẻ trung đứng cạnh anh họ, cũng khá ngượng ngùng.
Không biết họ đã nghe được bao nhiêu rồi?
Bình thường cậu ấy không lắm mồm như vậy, chỉ là đột nhiên nhớ ra chuyện này nên tán gẫu chút thôi.
Vì để xua tan bầu không khí gượng gạo, Bạch Tranh cười cười, đưa mắt ra hiệu với Bạch Kính: “Anh, đây là chị gái trợ lý và ông chủ nhỉ?”
“...”
Chị gái trợ lý Lộ Dao, ông chủ công ty gà vịt - Đầy tớ của Thần tiền nhiệm Cơ Phi Mệnh không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận