Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 821: Là mơ mà không phải mơ 4

Là mơ mà không phải mơ 4
Người đàn ông đó quay trở lại gia tộc ở Thiên Cơ, vả mặt mọi người, rồi lại một mình trở về thành phố Dao Quang.
Bên ngoài đồn đại gì cũng có, chỉ là không thấy Cơ Chỉ Tâm đứng ra làm rõ.
Cứ như vậy, ngược lại càng làm cho lòng người ngứa ngáy.
Bạch Di nghĩ thầm, nói không chừng Cơ Chỉ Tâm làm việc ở đây.
Bạch Di nghĩ rồi tự cười, khi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Cơ Chỉ Tâm đang đi ra khỏi một cánh cửa bên cạnh đường cái, quay đầu lại nhìn họ, còn lên tiếng chào hỏi.
Bạch Kính đi tới: Chúng tôi tới tìm chủ tiệm."
Cơ Chỉ Tâm liếc nhìn Bạch Di, chỉ vào đối diện: "Cô ấy đang ở Trung tâm bổ túc, tôi sẽ đưa các người đến đó."
Bạch Kính phát hiện ánh mắt của cậu ta như cố ý như vô ý liếc về phía Bạch Di, chủ động nói: "Chủ tiệm liên lạc với tôi, cửa hàng đang tuyển nhân viên mới, mang em ấy đến đây thử một chút."
Cơ Chỉ Tâm nghĩ đến những gì đã xảy ra khi mình đến phố thương mại, không khỏi nhớ tới mấy người Cơ Chỉ Huân, khóe môi cong lên một nụ cười.
Da đầu Bạch Di có chút tê dại, đúng là cậu cả Cơ thị kia, nhưng tại sao thần sắc lại như đang cười trào phúng vậy?
Cơ Chỉ Tâm có giác quan nhạy bén: "Đang nghĩ đến mấy kẻ ngốc trong nhà tôi thôi, không phải cười nhạo cô."
Bạch Di cười gượng: "..."
Câu này cũng không cách nào đáp lại.
Cơ Chỉ Tâm đưa Bạch Kính và Bạch Di đến Trung tâm bổ túc trẻ em, nghe nói Lộ Dao vẫn đang nghỉ ngơi, ba người ngồi xuống chờ đợi.
Khi bước vào Trung tâm bổ túc, Bạch Di đã chú ý đến điều kỳ lạ, sau đó thấy ngoài cửa có những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững, dòng người như dệt cửi.
Hoàn toàn khác với núi hoang đồng nội vừa rồi.
Bạch Di chỉ ra bên ngoài và hỏi Từ Hiểu Hiểu: "Bên ngoài là ở đâu thế?"
Từ Hiểu Hiểu kỳ quái nhìn cô ấy một cái: "Thành phố Tam Hoa."
Thành phố Tam Hoa?
Một địa danh chưa từng nghe thấy.
Bạch Di còn muốn quan sát kĩ một lúc thì nghe thấy Bạch Kính gọi mình, cô ấy xoay người đi đến phía sau kệ.
Trong phòng trà thủy tinh, ngồi bên cạnh Bạch Kính là một cô gái trẻ, trông còn trẻ hơn Bạch Di.
Bạch Dịch đi tới: "Chủ tiệm?"
Lộ Dao gật đầu: "Cô tới nhận lời mời làm giáo viên bổ túc?"
Bạch Di thành thật nói: "Anh họ nói bên cô tuyển người, yêu cầu nền tảng tâm lý học."
Lộ Dao gật đầu: "Vừa rồi cô đến chắc đã nhìn thấy. Chỗ chúng tôi cách xa khu vực thành thị, môi trường làm việc không tính là tốt. Cô nên suy nghĩ kỹ trước. Nếu cô sẵn lòng tìm hiểu thêm, tôi sẽ hướng dẫn cô trải nghiệm nội dung công việc."
Bạch Di nhìn Bạch Kính, Bạch Kính rủ mắt xuống, không đưa ra gợi ý gì.
Bạch Di bèn hỏi: "Tôi muốn biết về tiền lương và kỳ nghỉ trước."
Lộ Dao: "Lương bình thường, sáu ngày nghỉ một, có tiền tăng ca vào những ngày làm thêm."
Các cửa hàng trên phố thương mại rất hiếm khi đóng cửa, về cơ bản là mở cửa quanh năm, nhân viên chỉ có thể nghỉ luân phiên, về cơ bản đều là đãi ngộ này.
Mặc kệ có phải lời xã giao hay không, tất cả đều tốt hơn Bạch Di dự liệu. Cô ấy nhịn không được mà hỏi: "Tình huống ngoài cửa là thế nào thế? Vừa rồi chúng tôi tiến vào hình như không phải như vậy."
Lộ Dao: "Câu hỏi này có liên quan đến nội dung của công việc."
Bạch Kính ho nhẹ một tiếng.
Bạch Di hiểu ra: "Tôi muốn biết về nội dung công việc."
Lộ Dao đứng dậy và mang Bạch Di vào phòng bổ túc.
Khoảng một giờ sau, Bạch Di và chủ tiệm cùng nhau ra khỏi phòng bổ túc.
Bạch Di chủ động nói: "Anh họ, em đã ký hợp đồng với chủ tiệm."
Sau khi kiểm tra, thể chất Bạch Di rất tốt, du hành xuyên thời gian trong thời gian ngắn cũng không có gánh nặng gì, bản thân có kiến thức chuyên ngành tâm lý học và khả năng đồng cảm nhất định. Năng lực làm việc thì phải tiếp tục trau dồi, Lộ Dao rất hài lòng nên trực tiếp ký hợp đồng lao động và hợp đồng bảo mật với cô ấy.
Bạch Kính thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ tuyển dụng nhân viên cửa hàng mới đã hoàn thành một nửa, thêm nữa Bạch Kính không có người phù hợp nên Lộ Dao định tuyển dụng một người ở thành phố Tam Hoa.
Ngày hôm sau, Lộ Dao đến viện nghiên cứu Siêu Năng vào sáng sớm, đón Hồ Tiêu qua Trung tâm bổ túc tiến hành buổi bổ túc thứ hai.
Lễ tân của viện nghiên cứu Siêu Năng nhìn danh thiếp của Lộ Dao một hồi, ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Cô Lộ, tôi dẫn cô lên lầu ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận