Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 502: Nhìn xa mới học được cái mới 1

Lộ Dao đứng ven đường, thấy Bạch Kính dẫn theo một người đàn ông cao gầy với vẻ mặt chán chường đi tới, cười nhạt: "Sao bây giờ lại tới đây?"
Tối hôm qua Bạch Kính mới nhắc tới chuyện này, cô cứ tưởng ít nhất cũng phải sau Trung thu thì mới có thể dẫn người bệnh tới.
Bước chân Bạch Kính hơi khựng lại: "Hôm nay bà chủ có bận gì không?"
Lộ Dao luôn biết bác sĩ Bạch có EQ cao, rất nhạy cảm với những cảm xúc nhỏ nhặt của người khác, nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh anh ta một cái, phất tay xoay người: "Buổi tối có hẹn ăn cơm. Thời gian còn sớm, vào tiệm ngồi trước đã."
Bạch Kính tốn rất nhiều lời mới thuyết phục được Phó Trì ra ngoài chuyến này, lập tức kéo anh ta đi theo sau: "Làm phiền bà chủ rồi, đây là bệnh nhân của tôi, Phó Trì."
Ánh mắt Phó Trì dừng lại trên bóng lưng của Lộ Dao trong một chớp mắt, rồi từ từ dời đi, không có ý định mở miệng.
Thật ra Lộ Dao cũng không để ý, ném một tấm thẻ nhân viên tạm thời tới: "Đeo lên, đi vào."
Bạch Kính nhắc nhở: "Khế ước bảo mật."
Lộ Dao đã vào cửa hàng Lông Xù, nói mà không thèm quay đầu lại: "Chừng nào ngài Bạch xác định sẽ tới đây thường xuyên thì ký cũng không muộn."
Bạch Kính không nói nhiều nữa, cùng Phó Trì một trước một sau đi vào cửa hàng, trên đường tới Bạch Kính giống như một vị phụ huynh hay lải nhải, nhiều lần ám chỉ để giúp Phó Trì chuẩn bị trước tinh thần, bây giờ cũng luôn quan sát vẻ mặt của anh ta.
Mí mắt Phó Trì hơi rung rung, đồng tử co lại, nhận ra được ánh nhìn chăm chú của Bạch Kính nhưng vẫn không có phản ứng gì.
"Hôm nay nghỉ lễ nên đóng cửa sớm. Không có ai, hai người chơi thoải mái đi." Lộ Dao đi thẳng tới trước cầu thang, chuẩn bị tới phòng câu cá: "Mọi người đều ở bên trên, dạo xong rồi có thể đi lên xem thử."
Hôm nay bà chủ không có mong muốn kinh doanh lắm, dáng vẻ hoàn toàn là "đã đến đây thì cứ xem như nhà mình, tôi cũng không xem mấy người như khách hàng".
Chủ yếu là vì đúng lúc có bầu không khí nghỉ lễ làm nền, đến La Hoàn và Cảnh Ngọc Khê ban đầu nói hôm nay muốn tới đây cũng ở nhà ăn lễ với người nhà mà chưa từng tới, nhân viên của cửa hàng Lông Xù cũng đang ở phòng câu cá chờ cô đi lên.
Nhưng Bạch Kính lại cảm thấy hôm nay tới là vừa khéo, trạng thái của Phó Trì thích hợp tản bộ trong yên tĩnh.
Hai người đi dạo từ phòng sứa tới phòng nhím biển, đi dọc theo đường hầm thật dài để tới phòng cá voi.
Trên đỉnh đầu có cá voi dừng lại không đi, còn thường xuyên phát ra tiếng kêu vang vọng, Phó Trì ngửa đầu nhìn một lát rồi xoay người đi trở về.
Bạch Kính lập tức theo sau.
Dọc đường tới đây, hai người giao lưu rất ít, anh ta vẫn không đoán được suy nghĩ của người này.
Bọn họ lại về tới nhà ăn nhỏ ở cửa vào, bên cạnh còn có hai khu vực, hình như Phó Trì không có hứng thú đi dạo, xoay người bước lên bậc thang.
Phòng câu cá trên biển vừa được xây dựng thêm không lâu, Bạch Kính cũng chưa lên lần nào.
Khoảng thời gian trước, La Hoàn có nói trong group chat là khu vực mới rất tuyệt.
Lên càng cao từ đáy biển, màu nước biển cũng thay đổi, gió biển mang theo hơi nước bỗng nhiên lướt qua làn da, bọn họ đã tới mặt biển rồi.
Ở cuối cầu tàu sát cửa sổ kia có người, nhóm lông xù không thấy dưới đáy biển cũng ở cùng nhau.
Một bóng người cao gầy đi tới từ cuối cầu tàu, Bạch Kính và Phó Trì đều nheo mắt lại, khuôn mặt mờ nhạt của người đó mới từ từ rõ ràng hơn, hai người gần như thay đổi vẻ mặt cùng một lúc.
Cơ Chỉ Tâm đến phòng nối dây lấy ly nước, từ xa đã thấy có hai người đứng cạnh cửa sổ, sau khi tới gần thì ý cười trên mặt nhạt đi một chút: "Bác sĩ Bạch."
Bạch Kính không kiềm được mà dời tầm mắt xuống dưới, chân của cậu ta không khác gì người thường: "Cậu khỏe rồi."
Khoảng bốn năm trước, Bạch Kính có theo người lớn trong nhà tới thành phố Thiên Cơ để khám chân cho Cơ Chỉ Tâm.
Lúc ấy trạng thái của Cơ Chỉ Tâm không khác Phó Trì bây giờ lắm, không muốn ra ngoài, tính cách quái gở.
Nhưng Cơ thị trả rất nhiều, hơn nữa có mối quan hệ với Cơ Phi Mệnh nên nhà họ Bạch huy động một nhóm nhỏ chuyên môn chữa bệnh đi tới thành phố Thiên Cơ, nhưng tiếc là kết quả không như ý.
Cơ Chỉ Tâm hơi lắc đầu, không giải thích, liếc mắt nhìn Phó Trì một cái: "Tới tìm bà chủ?"
Phó Trì dao động còn nhiều hơn Bạch Kính: "Sao cậu lại ở đây?"
Bạch Kính sửng sốt: "Người quen?"
Phó Trì khẽ gật đầu.
Lúc chân Cơ Chỉ Tâm còn chưa bị thương, thường xuyên được người lớn trong nhà dẫn đi tham gia những bữa tiệc của các nhân vật có tiếng tăm.
Phó Trì cũng quen cậu ta ở một bữa tiệc, quan hệ ngày xưa không tồi.
Chỉ là từ sau khi Cơ Chỉ Tâm bị thương thì dần dần mất liên lạc.
Khi đó Phó Trì chỉ biết là chân Cơ Chỉ Tâm không trị được, xem như bị Cơ thị vứt bỏ.
Không ngờ qua nhiều năm như thế, hoàn cảnh của hai người lại giống như đến vậy, cũng không ngờ còn gặp lại.
Cơ Chỉ Tâm vào nhà cầm ly nước, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường: "Đi thôi, bà chủ ở bên kia."
Bạch Kính phản ứng lại: "Cậu đi làm ở đây à?"
Cơ Chỉ Tâm gật đầu: "Cửa hàng tuyển người, chú Mệnh nói với gia tộc, vậy là tôi tới đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận