Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 80: Không có chút kỹ xảo nào, tất cả đều là tình cảm yêu mến hết 2

Chỉ cần ăn được đồ ăn ở cửa hàng này thì bệnh của Ninh Vân sẽ tốt lên.
Bỗng nhiên Tiểu Gia thò nửa người ra ở chỗ cầu thang: "Chị Hạnh Tử, bánh ngọt gần hết rồi, tầng hai cũng cần nghỉ ngơi thôi."
Mặt Mạnh Cần thay đổi, tiến lên một bước: "Chúng tôi còn vào được nữa không? Bạn gái tôi mắc bệnh mất hồn, muốn ăn chút gì đó, cái gì cũng được hết."
Hạnh Tử nghiêng đầu nhìn Tiểu Gia. Tiểu Gia vẫn còn đang bối rối.
Bánh ngọt dự bị đã bán sạch cả rồi, nhưng trong phòng bếp vẫn còn mấy phần sản phẩm mới dành cho nhân viên trong cửa hàng.
Tối hôm qua Kỳ Sâm đã nghiên cứu ra bánh ngọt mới tối ưu nhất. Chỉ mới có Lộ Dao được thưởng thức thôi chứ họ vẫn chưa được ăn bao giờ.
Lộ Dao đang sắp xếp hóa đơn trong phòng bếp tầng một nghe thấy tiếng nói thì thò đầu ra lên tiếng: "Để họ đi lên đi, lát nữa hẵng nghỉ ngơi."
Mạnh Cần nhìn Lộ Dao với vẻ biết ơn rồi kéo Ninh Vân đi lên tầng.
Lộ Dao gọi điện thoại gọi hàng, sau đó đi ra khỏi phòng bếp: "Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cặp đôi đấy."
Hạnh Tử gật đầu đáp: "Đúng là rất hiếm thấy. Phần lớn người ở nơi này rất lạnh nhạt với chuyện tình cảm. Rất hiếm thấy có người sẽ thích ai đó. Chỉ là... Tôi rất thích bà chủ đó nha."
Thấy vẫn còn khách đi lên, Kỳ Sâm nhíu mày nhìn về phía Tiểu Gia: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Gia nói với vẻ vô tội: "Bà chủ để họ đi lên."
Kỳ Sâm: "Bắt cậu đi làm bánh ngọt cho bọn họ đấy."
Tiểu Gia như bị sét đánh: "... Sao lại như vậy? Không thể làm thêm một phần sao?"
Kỳ Sâm: "Hết nguyên liệu rồi."
Lộ Dao đứng trò chuyện với Hạnh Tử mấy câu rồi mới lên tầng, lại vừa lúc nhìn thấy Kỳ Sâm đang bắt nạt Tiểu Gia, khiến cô cảm thấy khá hiếm lạ.
Kỳ Sâm thế mà lại không sợ Tiểu Gia.
Cô xoa xoa Tiểu Gia đang tan vỡ ôm đầu rồi nói với Kỳ Sâm: "Lấy phần của tôi cho họ đi, tối hôm qua tôi ăn rồi, rất ngon."
"Thích bà chủ nhất." Tiểu Gia ôm Lộ Dao.
Kỳ Sâm lắc đầu một cái rồi xoay người chào hỏi khách hàng.
Tầng hai vẫn còn lẻ tẻ mấy bàn có khách. Lúc Mạnh Cần và Ninh Vân đến thì chọn một bàn gần cửa sổ.
Biết cửa hàng sắp đóng cửa, bọn họ không có quyền lựa chọn đồ ăn nên chỉ có thể chờ nhân viên trong cửa hàng đưa đồ lên, có gì ăn nấy.
Sau đó bọn họ chờ được một phần bánh su kem, một phần bánh pudding kem cà phê và hai ly Latte dừa nguyên chất.
Mặt Ninh Vân đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Cô ấy giơ một ngón tay ra chạm vào bên ngoài cái ly thuỷ tinh, đầu ngón tay lạnh như băng: "Oa, lạnh ghê, giỏi quá đi mất!"
Cô ấy còn tưởng rằng nhân viên cửa hàng sẽ bưng ra một ít nguyên liệu còn thừa chứ. Hai cái bánh su kem mập ú, chiếc bánh pudding cà phê khi dùng muỗng chạm khẽ vào thì sẽ rung lên, bên ngoài còn phủ một lớp bơ nữa. Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ấy.
Trong lòng Mạnh Cần cảm thấy bất an. Bánh ngọt trông không tệ nhưng lại không giống với đồ ăn dành cho bệnh nhân mắc bệnh thất hồn trong quảng cáo.
Anh ta muốn Ninh Vân cũng được ăn đồ ăn còn nóng hổi, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn. Chỉ trách bọn họ tới muộn.
Ninh Vân cầm một cái su kem lên. Lớp vỏ ngoài màu nâu nhạt xốp xốp, hơi dùng sức xé bánh ra thành hai nửa thì bơ mềm phía trong sẽ nhẹ nhàng tràn ra. Cô ấy cúi đầu cắn một cái rồi cong mắt lên nhìn Mạnh Cân: "Ngọt quá đi!"
Su kem có vỏ ngoài mềm dẻo, nhân bên trong là bơ mềm mại, cũng không quá ngọt ngấy. Ở giữa bánh còn bọc một hạt dứa nữa, nhân rất nhiều, nước ngọt lịm. Lớp ngoài không ngọt, đến lớp bơ hơi ngọt, cuối cùng là tới hạt dứa ngọt thơm bùng nổ. Kết cấu và hương vị tăng dần từng lớp.
Ninh Vân ăn được một nửa thấy Mạnh Cần ngồi không nhúc nhích thì đẩy cái su kem còn lại trong đĩa qua bên kia rồi thúc giục: "Anh mau nếm thử đi, ăn ngon lắm!"
Mạnh Cần đẩy đĩa đồ ăn lại: "Nếu ăn ngon thì em ăn hết đi."
Ninh Vân cắn ba năm miếng hết cái bánh su kem, ngay cả chút bơ dính lên đầu ngón tay cũng liếm sạch. Cô ấy không để ý tới cái đĩa mà Mạnh Cần đẩy lại, chỉ cầm cái muỗng bạc nhỏ lên múc một muỗng bánh pudding kem cà phê. Lớp thạch hơi trong suốt màu nâu sẫm được bao phủ bởi lớp kem trong veo như đám mây. Cô ấy đưa muỗng đến miệng Mạnh Cần: "A..."
Mạnh Cần: "..."
Sau khi yên lặng một hồi lâu, cuối cùng Mạnh Cần cũng không chịu nổi sự cố chấp của cô ấy, từ từ há miệng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận