Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 398: Thần giao cách cảm 1

Ánh sáng mặt trời vàng chiếu nghiêng từ cửa sổ vào phòng, rơi xuống sàn nhà cách giường một mét.
Lộ Dao mặc váy ngủ màu lam nhạt, nghiêng người nằm sấp trên gối đầu, tóc đen dán lên má, hô hấp đều đều, bên hông khoác một tấm chăn mỏng màu cam nhạt.
Ba quả cầu mèo bò qua bò lại trên người cô, tiếng kêu mềm mại.
Bọn mèo con đã được hổ con huấn luyện qua, năng lực tự chăm sóc bản thân rất xuất sắc, bình thường sẽ không chạy loạn, buổi tối khi mang chúng về tiệm làm nail cũng không cần đóng lồng lại.
Chúng có bảng tên mèo vì thế mà có thể đi vào không gian đặc biệt.
Hầu như ngày nào bọn chúng cũng đến gọi Lộ Dao dậy, gọi sớm nhưng không giới hạn trong việc kéo tóc, liếm ngón tay, kêu to meo meo meo, hoặc coi chủ tiệm như đồ chơi, trèo lên bò xuống, lăn qua lăn lại.
Đôi khi chơi mệt rồi, chúng sẽ lần lượt ngủ lại trong lồng bên cạnh cô.
Nhưng sáng nay, ba đứa nhóc này đặc biệt ầm ĩ.
Mi tâm Lộ Dao nhíu lại, dưới cổ giống như có một khối carbon đỏ, lông xù xù lại còn dính dính, nóng đến phiền não.
Cô từ từ mở mắt ra, nghiêng người nhìn xuống.
Không có gì bất ngờ, Ăn Vạ lại đang nằm ở giữa cổ cô, cái đuôi lắc tới lắc lui, miệng thì ra sức liếm tóc cô.
Lộ Dao đưa tay, xách hạt vừng trắng đến mép giường, xoay người lại, cô còn muốn ngủ thêm một lát nữa.
Hình như Băng Dính Ngốc có hơi mệt mỏi, nằm bên gối, chậm rãi liếm móng vuốt của mình.
Còn Cà Ri Ngọt cho rằng Lộ Dao tỉnh lại, kêu hai tiếng meo meo tiến lên mấy bước, nghiêng đầu cọ cọ vào hai má cô.
Lộ Dao ôm nó vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve, vật nhỏ không kêu nữa, bắt đầu thoải mái ngáy.
Không biết qua bao lâu, dưới chân truyền tới một trận xúc cảm trơn trượt.
Kèm theo cảm giác ngứa ngáy quen thuộc, Lộ Dao nửa ngồi dậy, thắt chặt ngón chân.
Ngứa quá.
Cái tên nhóc Ăn Vạ này lại liếm chân cô.
Vật nhỏ này một bên thì liếm, còn một bên chảy nước dãi, không biết sáng sớm đã muốn lải nhải cái gì.
Lộ Dao hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, nhưng lại không thể làm gì Ăn Vạ, ngồi yên một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới "thần giao cách cảm" ngày hôm qua chưa kịp thử, vừa lúc thử xem hoạt động nội tâm của Ăn Vạ lúc này.
Cô cúi người về phía trước, bắt Ăn Vạ vào, ôm trên tay.
"Thần giao cách cảm" là một kỹ năng chủ động, chạm vào mục tiêu là điều kiện đầu tiên, nhưng cũng phải có ý chí lắng nghe tiếng nói của đối phương thì kỹ năng mới có thể sử dụng.
Lộ Dao sử dụng "thần giao cách cảm" đối với Ăn Vạ, đợi vài giây cũng không xảy ra cái gì.
Ăn Vạ bất mãn giãy dụa, muốn nhảy xuống từ tay cô.
Lộ Dao không cam lòng, tiếp tục sờ nó, trong lòng tự nhủ đừng nói kỹ năng này không có tác dụng gì nhá?
Vậy mà một chút phản ứng cũng không có.
Ăn Vạ giãy dụa vài lần, không tránh thoát, dứt khoát nằm xuống, bắt đầu cúi đầu liếm ngón tay Lộ Dao, ngẫu nhiên còn mềm mại kêu một tiếng.
Phải nói là tố chất tâm lý của tên nhóc Ăn Vạ này cũng không tệ lắm.
Lộ Dao cười rộ lên, quả nhiên mèo con rất dễ dạy bảo.
Bỗng nhiên, trong đầu Lộ Dao xông vào một giọng nói trẻ con.
Cảm giác nói chuyện rất giống với hệ thống trong đầu cô, chỉ là âm sắc là khác nhau.
Cô ngẩn người một chút, mừng rỡ phát hiện, hình như đây là giọng nói của Ăn Vạ.
"Hừ hừ, ta mới là lão đại! prprprpr ~” Trong khi Ăn Vạ liếm ngón tay Lộ Dao, thỉnh thoảng phát hành tuyên bố "lão đại" của riêng mình.
Lộ Dao: "..."
Thì ra nó cố chấp liếm tóc, ngón chân và tay cô, tất cả đều là để chứng minh nó mới là lão đại.
Lộ Dao nhớ tới tên này khi ở cửa hàng nhỏ Lông Xù, thích nhất là chờ cô đi ngang qua, thuận thế lăn xuống đất, tìm cơ hội dính tới.
Cô còn tưởng rằng Ăn Vạ đặc biệt thích cô, mới luôn tìm cơ hội dính người.
Nó thích cô, một trong ba ảo tưởng lớn nhất của cuộc sống.
Ha ha ha.
Lộ Dao vẫn nâng người Ăn Vạ lên, tiếng lòng của nó được dịch sang ngôn ngữ của con người, vẫn truyền đến não bộ của cô.
"Lộ Dao. Đàn em nhỏ. prprprpr ~"
Đàn em Lộ Dao nâng Ăn Vạ lên, làm bộ muốn liếm nó.
Ăn Vạ: "!!!"
Đột nhiên thân thể nó cứng đờ, ngay cả mắt cũng nhắm lại.
Trong lòng Lộ Dao cười đến mức muốn ngất rồi, hiểu rõ suy nghĩ Ăn Vạ, buông tên nhóc đang sợ hãi này ra, đi sờ Cà Ri Ngọt đang lăn lộn làm nũng bên cạnh.
Hai móng vuốt của Cà Ri Ngọt duỗi về phía trước, nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay cô, lăn lộn một vòng đứng lên, kề sát ngửi ngửi, vươn đầu lưỡi cũng bắt đầu liếm tay Lộ Dao.
...... Cà Ri Ngọt, nhóc cũng muốn làm lão đại sao?
Không nhìn ra, rõ ràng ngọt ngào như vậy, lại còn có hai bộ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận